Để cho sự sống đời
đời đó có thể làm tròn chức năng của mình, bày tỏ quyền năng của nó, đạt mức
lượng đầy đủ của nó, và vượt trên tiềm năng của nó, nó phải có được một hình
thức nào đó. Trong chính nó, sự sống không bao giờ được nhìn thấy. Chỉ thông
qua hình thức mà sự sống có thể tự thể hiện. Sự sống phải có một cơ thể. Chỉ
thông qua cơ thể và các mối liên hệ tập thể mà các định luật lớn lao của sự
sống và vương quốc thuộc linh có thể đi đến sự biểu hiện đầy đủ và hiệu quả. Sự
sống vướng mắc đến các mối liên hệ. Sự cách ly đưa đến cái chết.
Mối liên hệ mà
trong đó đứa con mới sinh của Đức Chúa Trời được giới thiệu gồm hai phần – thứ
nhất, với Chúa phục sinh của anh ta, Ngài là Đầu của Thân Thể là Hội Thánh, và
thứ hai, giớpi thiệu với tất cả các thành viên của mình, bao gồm những người
trong mọi lứa tuổi và đất nước đã nghe tiếng nói của Ngài, và bước ra theo sự
kêu gọi của Ngài. Họ đã không chỉ đơn thuần được "kêu gọi ra ngoài”, họ đã
được “kêu gọi bước vào”. Đó là một sự kêu gọi với một mục đích gấp đôi.
Thứ nhất, nó có
tính riêng tư, cá nhân, đặc biệt, như giữa
cá nhân và Chúa của mình. Tước bỏ chính mình cách tinh sạch với tất cả
các mối quan hệ, các vướng mắc, và các khung cảnh, trước hết mọi sự, anh phải
đến sự nhận thức về sự trần truồng của mình, mặt đối mặt với một mình Đức Chúa Trời, anh không mang đến điều gì từ
nhân phẩm riêng của mình. Thực sự, chúng ta đã được sinh ra trần truồng trong lĩnh
vực thuộc linh cũng như trong lĩnh vực tự nhiên. Trong sự hiện diện riêng tư của
Đức
Chúa Trời, các
mối quan hệ được thiết lập, có tính chính yếu và cơ bản. Linh Đức Chúa Trời
đáp ứng với
linh con người.
Từ tình trạng
liên quan cá nhân đó, đứa con của Đức Chúa Trời được giới thiệu với một trật tự
mới, một sự tương giao thuộc linh tuyệt vời, một tình trạng có liên quan của
tất cả những người đã được "sinh ra bởi Đức Linh". Tình trạng liên
quan này là tuyệt đối cần thiết như tinh trạng liên quan của các cơ quan của
thân thể vật lý. Vì sự phát triển, sự tác nhiệm, sự an toàn, sự cân bằng, và sự
đầy đủ, nên sự phối hợp, sự phụ thuộc lẫn nhau và hợp tác trong linh và thực
hành là không thể thiếu. Nó liên quan đến việc hoàn toàn phủ nhận sự độc lập, sự
rời rạc, và tự kỷ trung tâm. Đây là điều vốn có trong sự tân sinh và đã được
"báp–têm trong một Thánh Linh được thành một Thân Thể"(1 Cor.12:13),
và điều đó càng sớm được công nhận thì càng tiết kiệm được thời gian quý báu
trong sự trưởng thành thuộc linh.
Chúng ta có liên quan đến một trật tự cao hơn bất cứ điều
gì có trên trái đất này hoặc của sự sáng tạo tự nhiên. Cơ cấu càng cao, quá
trình phối hợp càng lâu dài hơn. Phải mất rất
nhiều thời gian cho một con voi được hình thành hơn là với các động vật
khác. Nhưng sự hiện diện của sự sống có thể và sẽ hoàn thành đúng với trật tự
của nó, nếu nó không bị vi phạm.
" Cho đến khi tất cả chúng ta đạt được ... tầm vóc
của sự đầy đủ của Đấng Christ" (Eph. 4:13).
T.
Austin-Sparks