Thứ Ba, 4 tháng 3, 2014

Người Thế Hạ Và Người Thiên Thượng


"Chúa Jêsus đáp rằng: “Quả thật, quả thật, ta nói cùng ngươi, nếu người nào chẳng được tái sanh (sinh ra từ trên cao ( RVM ), thì không thể thấy được nước Đức  Chúa Trời"(Giăng 3:3).

Những lời này và những câu gần đó được sử dụng gần như cách độc quyền khi cần nói chuyện với người chưa được cứu, và, tất nhiên, ban đầu chúng được áp dụng như vậy. Nhưng tôi nhớ rằng John đã viết lời này nhiều thập kỷ sau khi sự việc đó xảy ra. Là Sứ đồ lớn tuổi, người sống lâu hơn tất cả các sứ đồ khác, đã trở lại đúng với thời gian ban đầu và đã viết ra lời này, không viết cho người chưa được cứu nhưng cho Hội thánh. Chắc chắn các tác phẩm của John là viết cho Hội thánh, và ông đã viết cho Hội thánh "nếu người nào chẳng được tái sanh (sinh ra từ trên cao ( RVM ), thì không thể thấy được nước Đức  Chúa Trời”. Tất nhiên, tôi không có ngụ ý ông nói với Hội thánh rằng họ phải được sinh ra một lần nữa, nhưng ông đặt xuống một cái gì đó quan trọng hàng đầu cho các Cơ Đốc nhân. Bạn sẽ ghi nhận rằng tôi đã trích dẫn lời bên lề của phiên bản Kinh thánh sửa đổi,"sinh ra từ ở trên" bởi vì từ ngữ theo nguyên văn Hi Lạp được sử dụng ở đây là giống như trong câu 31- "Đấng từ trên mà đến là trên hết thảy". Đây là một điều bất thường khi nói chuyện với các Cơ Đốc nhân về văn bản, nhưng thực tế là, trong cách này hay cách khác và ở các mức độ khác nhau, toàn bộ Tân Ước bàn về điều được sinh ra từ trên cao - bản chất của nó, nó là gì, những gì nó làm, nó nên cư xử như thế nào, và mọi thứ khác. Đó là một tuyên bố có tính càn quét, nhưng nó sẽ đứng nổi trước mọi sự kiểm tra.

Chúng ta hãy đọc một đoạn Lời Chúa, bỏ qua bộ phận, trong đó tất nhiên là không có trong tài liệu gốc. Chúng ta quay trở lại những gì câu 24 và 25 của chương 2 và đọc đến câu 13 của chương 3.

"Nhưng Jêsus chẳng giao thác mình cho họ, vì Ngài biết mọi người,  không cần ai làm chứng về người nào, bởi chính Ngài biết trong lòng người ta có gì. rồi.

 Trong vòng người Pha-ri-si, có người tên là Ni-cô-đem, một vị quan của dân Do-thái, ban đêm đến cùng Jêsus mà nói rằng: “Ra-bi, chúng tôi biết thầy là giáo sư từ Đức Chúa Trời đến; vì nếu không có Đức Chúa Trời ở cùng, thì chẳng ai có thể làm được những dấu lạ mà thầy đã làm đó.”  Jêsus đáp rằng: “Quả thật, quả thật, ta nói cùng ngươi, nếu người nào chẳng được tái sanh, thì không thể thấy được nước Đức Chúa Trời.”  Ni-cô-đem thưa rằng: “Người đã già thì làm sao sanh ra được? Có thể nào vào lòng mẹ lần thứ hai mà sanh ra nữa sao?”  Jêsus đáp rằng: “Quả thật, quả thật, ta nói cùng ngươi, nếu người nào chẳng bởi nước và Thánh Linh mà sanh, thì không thể vào nước Đức Chúa Trời được.  Hễ chi sanh bởi xác thịt là xác thịt, hễ chi sanh bởi Linh là linh.  Chớ lấy làm lạ vì cớ ta đã nói với ngươi: 'Các ngươi cần phải tái sanh.'  Gió muốn thổi đâu thì thổi, ngươi nghe tiếng nó, nhưng chẳng biết nó đến từ đâu và đi đâu. Hễ người nào sanh bởi Thánh Linh thì cũng như vậy.”


 Ni-cô-đem lại hỏi: “Điều đó thể nào có được?”  Jêsus đáp rằng: “Ngươi là thầy của Y-sơ-ra-ên, mà không biết những điều đó sao?  Quả thật, quả thật, ta nói cùng ngươi, chúng ta nói điều mình biết, làm chứng điều mình đã thấy; còn các ngươi thì chẳng nhận lời chứng của chúng ta.  Ví bằng ta nói với các ngươi việc thuộc về đất, các ngươi còn chẳng tin thay, huống chi ta nói việc thuộc về trời, thì các ngươi tin thể nào được?  Chẳng từng có ai lên trời, trừ ra Đấng từ trời xuống, tức là Con người vẫn ở trên trời".

Hai con người - Người thế hạ và Người thiên thượng

Bây giờ, trong phần đó, chúng tôi có hai nhân vật mặt đối mặt, một  thế hạ và một thiên thượng. Một từ ngữ được sử dụng trong cả hai, từ ngữ  “con người". "Chúa Giêsu không giao phó chính mình ("truyền đạt mình" AV) cho họ, vì Ngài biết tất cả mọi người, và bởi vì Ngài không cần bất kỳ ai làm chứng về con người; vì chính Ngài  biết những gì có trong con người. Bây giờ đã có một con người...”.Tôi không muốn bỏ qua bất cứ điều gì mà không có sức mạnh để đánh động bạn. John đặt ý nghĩa kinh khủng trong từ ngữ 'bây giờ'. Trải một thời gian, tôi đã bối rối về chỗ đứng của Ni-cô-đem trong tin mừng của John.

 Trong bản tóm tắt của ông, John cho biết ông đã viết tin mừng của mình với một mục đích để cho thấy rằng Chúa Giêsu là Đấng Christ, Con Đức Chúa Trời (Giăng 20:31), và tôi không thể nhìn thấy Ni-cô-đem thích hợp như vào đó như thế nào, nhưng mà từ ngữ nhỏ bé 'bây giờ' liên kết với những gì vừa được nói và những gì tiếp theo sau, là cái chìa khóa. "Bây giờ đã có một con người... ". Sau đó, khi chúng ta đọc tới, chúng ta thấy từ ngữ này 'con người' được sử dụng cho Đấng Christ, "Con của con người". Danh hiệu đó xảy ra chừng tám mươi tám lần trong Tân Ước, tám mươi bốn trong số đó được tìm thấy trong ba sách tin mừng, và mười một trong số này chép trong tin mừng này của John.

Tha thứ cho tôi vì tôi nói chi tiết này, nhưng điều nầy quan trọng. Do đó John đã viết: "Bây giờ đã có một con người", và sau đó ông bắt đầu nói chuyện về Chúa Giêsu là Con của con người, hoặc ghi lại những câu nói của Ngài liên quan đến chính Ngài là Con người . Bạn sẽ thấy một cái gì đó rất quan trọng trong kết nối đó trong một hoặc hai phút. Danh hiệu này đã được sử dụng cho những người khác ngoài Đấng Christ trong Kinh Thánh, nhưng bất cứ khi nào nó được sử dụng cho bất cứ ai khác, nó luôn luôn không có mạo từ- (son of man) “con trai của con người”, nhưng khi nói về Đấng Christ, nó có mạo từ xác định - "Con của con người" (The son of man).

Ni-cô-đem  Đại Diện Cho Người Thế Hạ

Sau đó, bạn có hai người được gọi là "người”, và họ đang đối mặt với nhau. Ở phía bên này là con người trần thế. Chúa Giêsu không giao thác chính mình Ngài cho anh ta. Ngài đã biết tất cả mọi người trong thể loại đó, biết những gì có trong loại con người đó, anh đã đuợc tạo nên từ những gì, anh đã được cấu thành như thế nào, những gì anh có khả năng. Những lời khác có liên quan người thế hạ đó, "Có một con người   ... ", và John thực sự nói và có ngụ ý, "Bây giờ có một con người trần thế tên là Ni-cô-đem”. Đó là “sanh bởi xác thịt là xác thịt", đó là con người trần thế. Vì vậy, trong câu 13 một lần nữa, "Không có con người nào đã lên trời"- đó là con người trần thế. Có lẽ bạn nói, 'Vâng, bây giờ, điều đó  đáng nghi ngờ; Ê-li đã lên trời và Enoch đã lên trời mà'. Nhưng tính chính xác của chữ Hi Lạp ở đây có sức mạnh này- “Không có con người tự mình đã lên trời". Ê-li đã không tự mình lên trời, Enoch cũng không tự mình, nhưng Đấng này, Người trời này, tự chính mình lên trời.

 Con người trần thế không thể làm như vậy- "không có con người nào tự mình'. Câu 19 - "Đây là sự phán xét, rằng ánh sáng đã đến thế giới, mà người ta ưa sự tối tăm". Một lần nữa điều nầy cho chúng ta thấy con người trần thế. Câu 27- "Ví chẳng từ trời ban cho thì không người nào có thể nhận lãnh chi được". Con người trần gian 'không thể- anh không có khả năng cho những thứ trên trời. Do đó chúng ta lưu ý một số nét đặc sắc của con người trần thế- anh được tạo thành từ điều gì, làm thế nào anh không được thiên đàng tin cậy, những hạn chế của anh là gì, những gì anh không thể tự mình làm được, những gì anh không thể tiếp nhận từ chính mình. “Có một con người trần thế".

Chúa Giêsu, Con Người Thiên Thượng

Ở phía bên kia, có một Con Người thiên thượng."Hễ chi sanh bởi xác thịt là xác thịt, hễ chi sanh bởi Linh là linh". "Sinh từ trên cao", Câu 12- "Ví bằng ta nói với các ngươi việc thuộc về đất, các ngươi còn chẳng tin thay, huống chi ta nói việc thuộc về trời, thì các ngươi tin thể nào được? Chẳng từng có ai lên trời, trừ ra Đấng từ trời xuống, tức là Con người vẫn ở trên trời". Đây là Người trên trời.

 Câu 16 và 17- "Vì Đức Chúa Trời thương yêu thế nhân đến nỗi đã ban Con độc sanh của Ngài"– Người thiên thượng, từ thiên đường ban cho. "Bởi Đức Chúa Trời chẳng sai Con Ngài xuống thế giới để định tội thế nhân đâu"- Đức Chúa Trời đã sai Con của Ngài. Câu 31- "Đấng đến từ trên là trên hết thảy". Sau đó, tất nhiên, bạn muốn đọc tất cả những đoạn khác được ghi chép tiếp theo. Hãy lấy chương 6, ví dụ. "Vì Ta từ trời xuống" (câu 38); "Ta là bánh từ trời xuống”( câu 41 và 51). Bạn có biết có bao nhiêu câu như vậy ở đó, và đặc biệt là câu 62 - "Thoảng hoặc các ngươi thấy Con người lên nơi Người vốn ở khi trước thì thể nào? ".

Các Điều Tốt Nhất Của Người Thế Hạ

Con người trần gian và Con người thiên thượng đứng mặt đối mặt– là hai con người đại diện. Nhìn vào Ni-cô-đem. Có một liên lạc của thiên tài (nói theo cách thiên nhiên) về điều này trong việc John lựa chọn Ni-cô-đem và đưa anh ta ra ở đây– thực ra chúng ta hãy nói có thiên tài của Đức Thánh Linh. Ở đây chúng ta có Ni-cô-đem, đại diện cho người trần thế. Cho đất nước của mình, ông thuộc về quốc gia mà đã được Đức Chúa Trời lựa chọn ra khỏi tất cả các quốc gia, mà thuộc về nước có các sấm ngôn và giao ước, một quốc gia khác thường và đặc biệt, có liên quan đến Đức Chúa Trời (Rom 3:2; 9:4-5) . Như giáo phái của mình, ông là một người Biệt Phái Pharisi. 'Biệt Phái " là một từ ngữ tiếng Hebrew có nghĩa là được biệt riêng bằng các niềm tin và thực hành đặc biệt.

Trong nước được lựa chọn và đặc biệt, những người Biệt Phái là một dân  tôn giáo hay giáo phái đặc biệt- bạn có thể nói đó là cốt lõi của tuyển dân; rất nghiêm ngặt, như chúng ta biết, trong việc dâng phần mười của họ, trong việc ăn uống, giặt rửa và nghi lễ của họ; và họ đã tuân theo rất chặt chẽ với các niềm tin vào sự bất tử tự nhiên của hồn người; nhưng Chúa Giêsu nói với Biệt Phái đại diện này, "nếu người nào chẳng được tái sanh (sanh từ treên cao), thì không thể thấy được nước Đức Chúa Trời". Về vị trí của mình, ông là một người cai trị của người Do Thái, có nghĩa là, một thành viên của Hội đồng Quốc gia, Công Luận. Về tính cách của mình, ông không phải là một con người được xem thường. Ông là một con người đã được vinh danh, một con người hoàn toàn trung thực. Ông được John chép đến ba lần.

Cơ hội thứ hai là khi ông đặt ra câu hỏi về thủ tục ngay trong Hội đồng- "Luật chúng ta há định tội cho người nào nếu chưa nghe lời người, và chưa biết việc làm của người trước đã ư?" (Giăng 7:51). Lần thứ ba là khi các bạn bè yêu quý đã đưa các loại hương liệu của họ đến ngôi mộ, và có chép, "Ni-cô-đem, là người trước kia đã tới cùng Jêsus ban đêm, cũng đến, đem theo độ một trăm cân mộc dược hoà với trầm hương"(Giăng 19:39). Bây giờ, ông là người mở ra từ bên trong, trong sự trung thực trong sáng. Tuy nhiên, đối với tình trạng thuộc linh của mình, ông mù quáng, ngu dốt và bất lực.

 "Ngươi là thầy giáo của Y-sơ-ra-ên, mà không biết những điều đó sao?  Quả thật, quả thật, ta nói cùng ngươi, chúng ta nói điều mình biết, làm chứng điều mình đã thấy; còn các ngươi thì chẳng nhận lời chứng của chúng ta. Ví bằng ta nói với các ngươi việc thuộc về đất, các ngươi còn chẳng tin thay, huống chi ta nói việc thuộc về trời, thì các ngươi tin thể nào được?" Đui mù, dốt nát, bất lực - đó là con người đại diện này, con người trần thế với những gì tốt nhất của mình trong mọi cách.

Những Nét Đặc Sắc Của Người ​​Thiên Thượng

Sau đó, ngược lại chúng ta có Người trời. Quốc tịch của Ngài từ trên trời. "Đấng từ trên mà đến là trên hết thảy"- trên tất cả các giáo phái, trên tất cả các định luật và quy định, trên tất cả các nghi lễ, đó là những gì John đưa ra trong suốt toàn bộ tin mừng. Vị trí của Ngài là một trong những quyền bính thần thượng, "Cha cũng chẳng xét đoán ai hết, nhưng đã giao mọi sự xét đoán cho Con" ( John 5:22). "Vì như Cha khiến kẻ chết dậy, làm cho được sống động thể nào, thì Con cũng làm cho kẻ mình muốn được sống động thể ấy" ( John 5:21). Tính cách của Ngài cũng là thần thượng. Liên quan đến tình trạng thuộc linh của Ngài so với tình trạng của Ni-cô-đem, có một từ ngữ mà nói lên rất nhiều –Ni-cô-đem cần "biết".

   Ni-cô-đem bị đui mù, dốt nát, thiếu khả năng. Ở đây Chúa Giêsu thì ngược lại- biết, và, bởi vì biết không bao giờ mất mát, không bao giờ ở trong một tình thế khó khăn, không bao giờ đi đến bế tắc. Ngài biết tất cả mọi người, chính Ngài biết những gì có trong con người. "Huống chi Ta nói việc thuộc về trời”, có nghĩa là Ngài có thể, Ngài biết chúng. "Chúng ta nói điều mình biết, làm chứng điều mình đã thấy".

Bây giờ về điểm thực sự của điều này, chúng ta phải quay trở lại chương 1:48-49. "Na-tha-na-ên thưa rằng: “Bởi đâu Thầy biết tôi?” Jêsus đáp rằng: “Trước khi Phi-líp gọi ngươi, lúc ngươi ở dưới cây vả, ta đã thấy ngươi.” Na- tha-na-ên thưa rằng: “Ra-bi, thầy là Con Đức Chúa Trời!”.  Trong Kinh Thánh thuộc tính về sự hiểu biết con người được giới hạn cho một mình Đức Chúa Trời. Đó là thuộc tính chỉ dành cho Đức Giê-hô-va. Bạn có nhớ những lời của Jeremiah- "Ta, Đức Giê-hô-va, dò xét trong trí, thử nghiệm trong lòng”(Giêrêmi 17:10); "Ta, là Chúa, biết". Đó là một thuộc tính của một mình Đức Chúa Trời, biết con người theo cách này. “Bởi đâu Thầy biết tôi? Chúa là Con Đức Chúa Trời".


Bây giờ bạn thấy những gì tôi có ngụ ý  khi tôi nói John đặt hai điều nầy với nhau. Chúa Giêsu là Con Đức Chúa Trời; Chúa Giêsu là Con của con người. Con của con người là Con của Đức Chúa Trời. Bởi vì Ngài có các thuộc tính thần thượng. Ngài đã biết tất cả mọi người. Bạn nhận thấy rằng kiến thức này là cả về mặt phổ biến và cá nhân. Ngài biết tất cả mọi người, và biết những gì có trong con người (hoặc "the man" – bên lề bản RV) ; "tất cả mọi người" phổ quát, và "con người" cá nhân. Đặc điểm này của Thần Tánh  (Deity) là điều đã được liên tục tự thể hiện, vì trong tin mừng này của John,  từ ngữ 'biết' trong ý nghĩa này xuất hiện hơn năm mươi lần.

Có điều được liên tục xảy ra– với điều nầy con người sẽ gọi đây là sự tri thức kỳ lạ của Ngài, cái nhìn sâu sắc siêu nhiên của Ngài. Ngài không bao giờ bị mất mát vì thiếu hiểu biết những gì phải làm. Ngài muốn trắc nghiệm  các môn đệ của Ngài về chính điều này. "Ngài hỏi vậy để thử Phi-líp, chớ chính Ngài đã biết điều Ngài sắp làm rồi"(Giăng 6:6 ). Ngài luôn luôn nói trước những tình huống không thể, và đẩy chúng cho các môn đệ của Ngài, và nói rằng trên thực tế, “các con sẽ làm gì về điều đó? ". "Chúng tôi không thể làm bất cứ điều gì. Hai trăm quan tiền bánh mì cũng không đủ cho đám đông như thế này!" Điều nầy đã từng là một khám phá về sự bất lực bởi vì họ không biết. Và sau đó Ngài sẽ làm những gì là cần thiết, vì Ngài biết. Đây là Người thiên thượng, trái ngược  với người  trần gian.

Hai Người – Các sự khác biệt không thể hòa giải

Bây giờ, làm thế nào chúng ta sẽ đem hai điều này lại với nhau trong một ứng dụng hiện nay? Chúng ta đang đưa hai người này mặt đối mặt với nhau, một đại diện người trần gian trong cái tốt nhất của mình, Người kia là Người duy nhất được Đức Chúa Trời chấp nhận- là người duy nhất đứng với Đức Chúa Trời, nhưng đại diện của dòng dõi mới trong chính mình Ngài mà Đức Chúa Trời có thể nhận theo thiện ý. Ngài ở riêng với Đức Chúa Trời, và tất cả những con người khác đứng ngoài. Do đó, ngoại trừ bạn được sinh ra từ trên cao, bạn có thể không nhìn thấy và cũng không được vào vương quốc của Đức Chúa Trời. Có một sự phân chia lớn giữa hai con người nầy, và nó không thể có cầu nối bằng lập luận, qua thảo luận, cũng không phải bởi bất kỳ loại giải thích do Ni-cô-đem tìm kiếm. Đó là một sự phân chia lớn lao gây ra bởi những sự khác biệt không thể hòa giải, và bạn không thể kết nối nó lại. Có con người "không thể". Từ ngữ 'không thể' có tính dứt khoát- "anh ta không thể nhìn thấy". Người đó là con người thế hạ. Nhưng có Người mà 'có thể', Người thiên thượng. John đang bày tỏ bằng tất cả các cách thức thông qua tin mừng này là khi không có ai khác có thể, Chúa Giêsu có thể!

Hai Con Người Trong Người Cơ Đốc Cá Nhân

Bây giờ điểm chính của chúng tôi không chỉ là một thực tế của sự khác biệt, cũng không phải thực tế là chúng ta phải được sinh ra từ trên cao, nhưng là bản chất của sự khác biệt. Vào thời điểm đó, mọi thứ bắt đầu cho Cơ Đốc nhân. Không có gì cho bạn cả cho đến khi bạn được sinh ra từ ở trên, nhưng đó chỉ là khởi đầu. Tôi nghi ngờ có ai trong chúng ta đã đi quá xa trong việc công nhận và hiểu biết về sự khác biệt giữa hai con người, và cho đến khi chúng ta hiểu điều đó và đánh dấu sự khác biệt, chúng ta sẽ không đi đến đâu trong đời sống Cơ Đốc nhân. Bạn và tôi vẫn cần xa trần thế hơn và có tính chất thiên thượng hơn mà chúng ta nên được. Khoảng cách lớn giữa sự sống thiên nhiên và đời sống thuộc linh của chúng ta gần như không được đánh dấu rõ ràng như nó phải được, và mở ra cho sự hiểu biết về những đường lối lạ lùng của Đức Chúa Trời với chúng ta.

Khi chúng ta bước vào các lĩnh vực các hoạt động của Thánh Linh qua việc được sinh ra của Linh, chúng ta được vào các lĩnh vực thực tại lớn nhất. Chúng ta đừng tạo ra sự sai lầm về điều này, đó là thực tế khủng khiếp. Bạn không thể chơi với xác thịt, bạn không thể dung tha cuộc sống thiên nhiên, nếu bạn đã đi vào lãnh vực hoạt động của Đức Linh. Vô tình, cố ý, bền bĩ, theo thói quen, hãy thừa nhận có bất kỳ những điều thuộc trần gian nào đó, và bạn không gặp ai khác hơn là chính Đức Chúa Trời.  Đó là thực tế của sự khác biệt này.

Lập tức bạn bắt đầu khám phá ra rằng bạn không thể tiến lên. Có một bức tường, có một rào cản, bạn đi đến sự bế tắc khi bạn thừa nhận bất kỳ điều trần gian và đem chúng vào những gì có bản chất là thuộc về trời. Hai điều nầy hoàn toàn được phân rẽ trong tầm nhìn của Đức Chúa Trời, mà theo như Ngài có liên quan, cái tự nhiên này "không thể", có thể không nên giởn chơi với nó. Điều đầu tiên phải nhận ra là sự bất khả của cái tự nhiên lại đưa vào cái thuộc linh, cái trần thế vào cái thuộc trời. Điều đó sẽ giải thích tất cả các nhầm lẫn. Ni-cô-đem bối rối khi ông mặt đối mặt với Người trên trời, và nếu chúng ta đang ở trên lập trường trần gian, tự nhiên trong bất kỳ phương diện nào, chúng ta sẽ bị xáo trộn trong phương diện đó vì lý do mối quan hệ của chúng ta với Chúa Giêsu.

Người Thế Hạ Giảm Xuống

Do đó các xử lý của Đức Chúa Trời với chúng ta là kỳ lạ. Tất cả chúng là gì? Chúng có ý nghĩa gì? Chúng ta phải nhận ra có thực tế, chúng ta không thể thoát khỏi nó. Đôi khi chúng ta thích chạy ra khỏi thực tế, nó rất thiết thực, Đức Chúa Trời là rất thật, mọi thứ đang rất thật. Chúng đang vận hành theo nguyên tắc. Bởi những cách bí ẩn và kỳ lạ của Ngài với chúng ta, các sự xử lý sâu xa của Ngài, Đức Chúa Trời đang thanh lý cái trần thế, đưa nó đến chỗ kết thúc, để làm cho chúng ta trở thành những người trên trời. "Sinh ra từ ở trên”, không chỉ là một sự khởi đầu cần thiết, nhưng với một cái nhìn  đi vào sự trọn vẹn của sự tăng trưởng và thành nhân, phù hợp với hình ảnh của Con Ngài, và về một mặt khác, quá trình xử lý của Đức Chúa Trời với chúng ta là làm bối rối chúng ta trong cuộc sống trần thế tự nhiên của chúng ta, và viết trên nó câu nầy “bất khả thi!” Chúng ta đang được giúp đỡ để biết điều đó trong linh, trong hồn, trong cơ thể, chúng ta không có quyền năng của chính mình, không có các thuộc tính, không có tư cách, để biết hoặc làm những việc trên trời. Điều tốt nhất của chúng ta, chúng ta đang bất lực, bị mù và ở trong bóng tối. Nhưng đó là mặt tiêu cực.
Về mặt tích cực, Đức Chúa Trời đang vận hành một cách bí ẩn và kỳ lạ để đưa chúng ta vào những thứ trên trời, trong kiến thức và sự hiểu biết. Nếu bạn không thể nói đó là sự thật về bạn như một Cơ Đốc nhân, tốt, hãy nhìn vào nó, có cái gì đó sai lầm nghiêm trọng rồi. Nhưng sự thật, là con cái của Đức Chúa Trời chúng ta biết những điều mà người khác không biết. Chúng ta biết- mặc dù nó là chỉ trong một lượng nhỏ- những gì con người tự nhiên không biết, và kiến ​​thức của chúng ta về những điều thuộc linh và thiên thượng đang phát triển, có lẽ rất từ ​​từ, nhưng không có ai lớn lên ít hơn. Bởi những cách sâu xa, tối tăm, bí ẩn, đau đớn, chúng ta đang di chuyển vào một lĩnh vực mà chúng ta đang đến để xem những gì chúng ta không bao giờ có thể nhìn thấy và những gì không ai có thể nhìn thấy, nhưng bằng một đoạn đường qua cái chết và được sinh ra từ trên cao.

Ô, chúng ta không thể giải thích tất cả các phương pháp của Đức Chúa Trời, chúng ta không thể đưa ra một câu trả lời cho tất cả các lý do tại sao có các cách của Đức Chúa Trời, nhưng những gì chúng ta biết là chúng ta đang đi  vào một lĩnh vực hoàn toàn mới trong vấn đề kiến thức, một lĩnh vực khác, đó là điều khác. Tất cả các giá trị của Đức Chúa Trời đều từ loại hình này. Chúng ta không thể mang tâm trí tự nhiên của chúng ta vào những điều của Đức Chúa Trời và cung cấp lời giải thích về chúng với bất kỳ giá trị thuộc linh nào. Dù chúng ta nghiên cứu Kinh Thánh nhiều, nó được đóng lại cho giá trị thuộc linh thực đối với mỗi một người đã không trải qua cái chết để đến một sự tân sinh mới từ trên trời.

Kiến thức thuộc linh chờ đợi điều đó. Nhưng chúng ta phải hiểu sự phân chia lớn lao này- rằng hai con người nầy hoàn toàn khác nhau, và không có sự đồng hành, không có tình anh em giữa Ni-cô-đem và Chúa Giêsu: không có sự tương giao, không có sự hiểu biết: họ thuộc về hai thế giới, họ không thể nói ngôn ngữ của người kia. Ngay cả khi một Đấng từ thiên đường đưa ra những ý nghĩa trên trời vào những điều trần gian, con người trần thế không thể nhìn thấy những ý nghĩa thiên thượng đó.

Chứng Cớ Thiết Thực Duy Nhất Của Người Thiên Thượng

Bây giờ Chúa đang rứt bỏ sự khác biệt mà chúng ta quan tâm. "Các ngươi phải được sinh ra từ trên", và sau đó có sự khác biệt bắt đầu. Những điều mà nhốt chúng ta, hạn chế chúng ta, sẽ qua đi, những điều  không thể ngay cả bây giờ đang trở thành những điều rất bình thường của cuộc sống chúng ta. Chúng ta đang học, nhưng ô, đây là cách sâu sắc, bởi vì con người trần thế này đã cắm rễ rất sâu, anh luôn luôn cắt xén theo cách này hay cách khác. Hãy hiểu những gì Đức Chúa Trời đang làm. Ngài đang vận hành như vậy trong chúng ta, khi chúng ta bước tới trong cuộc đời này và sau đó để nó lại phía sau, Điều gây ấn tượng còn lại sẽ là, không phải chúng ta đã làm hoặc nói được bao nhiêu, cũng không phải những hoạt động của chúng ta có được, nhưng mà có một  người nam trên trời, một người nữ trên trời, đã có ở đây.

Giá trị của việc đó là vô giá. Đó là lời giải thích về các sự xử lý của Đức Chúa Trời với chúng ta. Nếu bạn quên tất cả mọi điều khác mà tôi đã nói, nhưng đừng quên điều đó. Một trong những kết quả mà Đức Chúa Trời theo đuổi là để lại một ấn tượng như vậy về việc chúng ta có mặt trên trái đất này- một cái gì đó đã đến từ trời và tính chất thiên thượng của nó đã được ghi nhận ở đây trong thế giới này. Ô, nó có thể đã bị từ chối, các phản ứng với nó có thể là bạo lực: nó càng có tính chất thiên thượng, có lẽ sẽ càng có nhiều bạo lực hơn phản ứng với nó. Đó là những gì John nói về Chúa Giêsu, nhưng điều đó không làm thay đổi thực tế là Chúa Giêsu đi ngang qua thế giới này và để lại ấn tượng về một Người  trên trời, và đó là toàn bộ lập luận của Tân Ước trong tất cả các phần- rằng tín đồ đã ở đây, không cho điều này hay điều nào khác, hoặc một điều ngẫu nhiên khác nữa, nhưng sau khi rời khỏi nơi đây phải để lại ấn tượng của thiên đường ở đây: rằng Đức Chúa Trời cần phải có một nhân chứng ở đây: rằng mọi thứ thiên thượng, mọi thứ của cõi đời đời, mọi thứ của Thánh Linh, là những điều đáng kể. Đừng nghĩ rằng đó là một vấn đề là anh em giảng hay dạy bao nhiêu,  hoặc công tác Cơ đốc mà bạn tham gia là bao nhiêu. Những điều đó có thể là phần đệm, nhưng nếu không có sự hiện diện của Đấng Christ, Con Người thiên thượng, trong những người có liên quan, và trong những gì họ làm và những gì họ nói, và nếu điều còn lại sau khi họ đã qua đi lại không phải là, chúng tôi đã nhận thấy Chúa trong con người nam đó, người  nữ đó: nếu đó không phải là kết quả, chúng ta đã lạc mất ý nghĩa của Cơ Đốc giáo. Cơ Đốc giáo là điều đó. Do đó bạn phải được sinh ra từ trên cao, bởi vì chỉ điều đó đã mang những gì của thiên đàng xuống đây./.

T.Austin -Sparks
( Minh Khải dịch thuật- 3-3-2014).