Thứ Bảy, 8 tháng 3, 2014

ĐẤNG LÀM VƯỜN THIÊN THƯỢNG


Khu vườn trên đất ta đang chăm sóc,
Hột giống Ngài, Chúa cho mượn gieo trồng,
Nào củ huệ đỏ với rễ hoa hồng,
Ta trồng xuống, canh chừng chúng phát triển.

Thời gian qua mau, kìa Ngài hiện đến,
Thu hoạch bó lúa mì mẩy hạt thơm,
Lúa chín khô dành cho lưõi hái gom,
Lúa ngã đổ dưới chân những con gặt.

Có lúc, Chúa đến hừng đông, tưới mát,
Tìm hoa ngọt, gom góp trong vườn nhà,
Những nụ huệ, đoá hồng chớm nở ra,
Ta có vui khi được Ngài chọn lấy?

Hoa cao quí dâng lên Chúa ta đấy,
Thoả dạ Ngài, hương sắc chúng cao sang,
Xứng đáng đem trồng vườn cõi thiên đàng,
Sẽ càng đẹp khi tay Ngài chăm sóc.

Nơi đó, hoa không còn chịu gió lốc,
Nắng hạn khô, hay giá rét khổ nàn,
Bên chân Chúa, họ không thể héo tàn,
Trước mặt Ngài rực rỡ đến vô chung.

 Annie Johnson Flint
Minh Khải dịch thuật- 8-3-2014

“Em gái ta, tân phụ ta là vườn đóng kín,Là nguồn nước khóa lại,
là suối niêm phong. Đám cây mình là vườn địa đàng,Có thạch lựu
và trái ngon, Hoa phụng tiên và cây cam tòng;Cam tòng và hồng hoa,
xương bồ và nhục quế,Cùng mọi thức cây có mùi thơm,Một dược, lư
hội với các hương liệu có danh” (Nhã ca 4:12-14)

“những kẻ ấy được xưng là cây của sự công bình, là cây Đức Giê-hô-
va đã trồng để được vinh hiển” (E-sai 61:3 b).