Abraham - Một người tiên phong vĩ đại
Đọc: Hê-bơ-rơ 11:13-16
Ngay
bây giờ chúng ta trở lại Abraham là một
trong những người tiên phong đại diện của lối đi thuộc thiên. Chúng ta bắt đầu
bằng cách nhắc lại một điều đúng sự thật của Áp-ra-ham, nhưng mà phải đúng sự
thật, và luôn luôn là đúng sự thật, của tất cả các nhà tiên phong thuộc linh,
của mỗi một người di chuyển để khám phá và khai thác vương quốc thuộc thiên: đó
là, trong ý thức của ông, ý thức bẩm sinh, về định mệnh của mình. Stephen đã
nói với chúng ta liên quan đến Áp-ra-ham, rằng " Đức Chúa Trời vinh quang
xuất hiện cùng tổ phụ Abraham của chúng ta" (Cv 7:2), khi ông còn ở Ur của Chaldees. Chúng ta
không biết làm thế nào Đức Chúa Trời vinh quang xuất hiện cho người ấy. Nó có thể
là một những sự hiển thần chung trong Cựu Ước và phổ biến cho cuộc sống sau này
của Abraham khi Chúa đến với ông trong hình thức người đàn ông. Chúng ta không
biết. Nhưng chúng ta biết toàn bộ cuộc sống của ông rằng hiệu ứng của nó là
sinh ra trong ông cái ý nghĩa to lớn về số phận - ý nghĩa của số phận mà nhổ ông
ra khỏi toàn bộ cuộc sống quá khứ của mình, và tạo ra trong ông một tình trạng
bất ổn sâu sắc, tình trạng bất ổn về một loại đúng, bất mãn sâu sắc và thánh
khiết.
Bất mãn có thể là sai lầm tất cả, nhưng có một loại bất mãn đúng. Đức Chúa Trời muốn nhiều
cơ đốc nhân có điều đó! Có được sự bắt đầu ở Áp-ra-ham, một sự thôi thúc phát
triển và tăng trưởng trong những năm qua và nó không thể cho ông định cư và
chấp nhận bất cứ điều gì ít hơn so với ý nghĩa đầy đủ của Đức Chúa
Trời. Ông không thể chấp nhận cái tốt nhất thứ hai
trong mối quan hệ với Đức Chúa Trời.
Tất nhiên, ý thức đó phải phát triển. Ông đã dần dần nhận ra những gì nó có ngụ
ý . Nó đến theo cách này: rằng ông đến một nơi nào đó, và nghĩ rằng có lẽ ở đây
là nơi đến, và sau đó ông đã tìm thấy không phải, và ông đã phải di chuyển tiếp,
và sau đó có lẽ ông ta nghĩ, "Bây giờ, đây là nó - nhưng cũng không, nó cũng
không phải.
Hiện vẫn còn - Tôi không biết nó là gì, tôi không thể xác định,
giải thích, nhưng tôi biết trong tôi vẫn còn có một cái gì đó mà Đức Chúa Trời có '.
" Ấy chẳng phải tôi đã được rồi
hay là đã nên trọn vẹn đâu; nhưng tôi cứ đuổi theo hầu cho giựt được, bởi vì
chính tôi đã được Christ Jêsus giựt lấy rồi." (Phil 3:12), nó là sự thúc đẩy này thông qua các thời đại -
rất thực tế trong trường hợp của người mà nói những lời tôi vừa trích dẫn. Ông không bao giờ có thể chấp nhận cái
tốt nhất thứ hai của Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời có
cái tốt nhất thứ hai. Một lần nữa và một lần nữa trong lịch sử, Đức
Chúa Trời đã tìm thấy điều không thể nhận ra ‘cái
tốt nhất đầu tiên' của Ngài, cái rất tốt nhất của Ngài. Mọi người sẽ không đi
tới đó. Ngài nói, "Được rồi, bạn có cái tốt nhất thứ hai của Ta ' và họ đã
có nó, nhưng những người tiên phong không bao giờ làm điều đó. Abraham không
thể làm điều đó.
Bây giờ, đừng hiểu sai hoặc giải nghĩa sai điều này. Đây không
phải là sự bất ổn tự nhiên hoặc có tính
khí không ổn định. Đừng nghĩ rằng, nếu bạn là một người không bao giờ được hài
lòng, đó là một sự bất mãn thần thượng. Nó có thể là tính khí. Bạn có thể là
một trong những người không bao giờ có thể dính vào một điều gì kéo lê rất dài,
những người luôn luôn nhảy từ một điều nầy sang những điều khác. Bạn sẽ là một
người hoàn toàn không thích ứng, vừa trên thế giới và trong vương quốc của Đức Chúa Trời. Đó không
phải là loại điều có với Abraham. Có một cái gì đó của thiên đường làm việc ở
trong người ấy, bằng chứng của nó là ông luôn luôn di chuyển đi lên, ông không
ở trên chiều ngang, ông di chuyển đi lên. Ông được những tiến bộ, không chỉ ở
cấp độ trái đất, nhưng thuộc linh, tất
cả thuộc thời gian.
Bây giờ bạn thấy, bên cạnh Abraham có Lót, và Lót là một người
luôn luôn tìm kiếm an ninh ở đây. Ông tìm được một thành phố, ông đã tìm kiếm
một ngôi nhà. Ông không thích cuộc sống lều trại. Ông muốn được ổn định trong
thế giới này, và ông đã tìm cách được ổn định. Nhưng Lót là người yếu đuối với
tất cả những điều đó. Abraham đã luôn luôn di chuyển trong lều trại, là người
mạnh mẽ. Điều này không theo tự nhiên gì cả, nó thuộc linh. Sự thôi thúc
nầy từ trời, sự vận hành hùng mạnh nầy do một lực lượng thuộc linh
trong Abraham đã đưa ông vào trường học rất khó khăn của cái thuộc thiên. Đối
với cái tự nhiên, trần gian, xác thịt, cái thuộc thiên là một trường học rất khó,
và Abraham đã được đưa vào đó bởi sự thôi thúc nầy từ trời.
Tranh
chấp giữa cái thuộc linh và cái tạm thời
Ở nơi đầu tiên, có sự xung đột giữa cái thuộc linh và cái tạm
thời, cuộc xung đột giữa cái thấy được và cái không nhìn thấy - và đó là một
cuộc xung đột rất khốc liệt. Trong cuộc đời của Áp-ra-ham, đôi khi bị sức ép là
một vấn đề rất tốt. Bạn thấy đấy, trên một mặt, Áp-ra-ham đã được Chúa ban
phước, ông đã được thịnh vượng từ Chúa, có những dấu hiệu cho thấy Chúa ở với
ông ta. Có sự gia tăng, mở rộng, mở rộng lớn lao, vâng, sự mở rộng gây lúng
túng. Bầy và đàn gia súc của ông nhân lên, ông là một hoàng tử trong miền đất -
nhưng, nhưng, chính phước lành của Chúa lắm lúc đưa đến thời điểm mà toàn bộ
trong một lúc có thể bị xóa sổ bởi nạn đói, cấp tính, nạn đói tàn phá. Tại sao Đức
Chúa Trời chúc phước, gia tăng và mở rộng, và sau
đó cho phép một cái gì đó có thể quét sạch tất cả trong thời gian không? Đó là
một vấn đề khó khăn, phải không? Điều đó sẽ tốt hơn khi có được lưu giữ và giới
hạn nhỏ hơn, là xem thấy tất cả những điều này bị đe dọa? Abraham tìm thấy vấn
đề rất cấp tính. Điều đó mang lại một trong những thất bại của ông. Ông đã đi
xuống Ai Cập.
Đó là một trường học khó khăn.
Có nghĩa là gì? Có vẻ như Đức
Chúa Trời ban cho bằng một tay và lấy đi bằng tay
kia: thịnh vượng và chúc lành - và sau đó ném một cái gì đó vào để đe dọa phá
hủy sự ban phước. Đức Chúa Trời mâu
thuẫn? Ngài phủ nhận chính mình sao? Bạn biết những cám dỗ vào những thời gian như
vậy để cố gắng giải thích. Chúng ta, sau tất cả, như những con tốt trong một
trò chơi? Chúng ta, sau tất cả, như các con cái của cơ hội, hạnh phúc hay bất
hạnh? Sau tất cả, có Chúa trong điều này? Có thể điều này thực sự giải thích
Chúa, một Đức Chúa Trời phù hợp? Đó là một trường học khó khăn. Tuy nhiên, bạn sẽ thấy, nó hoàn
toàn phù hợp với những gì Đức Chúa
Trời đang làm.
Ngài đang làm gì?
Vâng, nếu Ngài ban phước, có hai điều ràng buộc với nó. Ở nơi đầu
tiên, phước lành và thịnh vượng và gia tăng và mở rộng của Abraham phải tìm
kiếm hỗ trợ từ trời và không phải từ
trái đất. Đức Chúa Trời đang giới thiệu nguyên tắc tuyệt vời thuộc thiên.. Ô,
xin Chúa ban phước và mở rộng, nhưng Đức Chúa Trời cấm khi nào đó chúng ta giả
định rằng bây giờ chúng ta có thể tự hỗ
trợ mình, bây giờ chúng ta có thể tiếp
tục, bây giờ chúng ta đã có và có thể duy
trì bước đi của chúng ta bởi sức lực của chúng
ta. Ông sẽ thấy rằng, tuy nhiên, Ngài có thể ban
phước cho, nếu một điều từ chính Ngài – dù cho mở rộng, dù gia tăng, dù lớn lao
đến bao nhiêu,-- nó có thể bị tiêu mất bất cứ lúc nào nếu trời không chăm sóc
nó. Đó là một bài học. Đừng phỏng đoán, không chiếm lấy bất cứ điều gì cho mình.
Sống từng giây phút từ thiên đường. Thực sự trong ngày phước lành cũng như
trong ngày của nghịch cảnh, hãy bám vào thiên đàng.
Và
sau đó có yếu tố khác này. Đức Chúa Trời
đã đào tạo Abraham như vậy đến nỗi ông có thể được an toàn cho phước lành, và
đó là một cái gì đó - để được an toàn cho phước lành. Kỷ luật như vậy, sự thử
thách của đức tin như vậy, sự thử nghiệm như vậy! Nhưng nó không quan trọng đối
với Abraham bao nhiêu khi Đức Chúa Trời chúc phúc ông ta, ông ta không cho phép
các phước lành che khuất tầm nhìn thuộc thiên và ngăn chặn ông ta trên con đường.
Đó là một thắng lợi to lớn. Ô, các nỗi nguy hiểm tàn phá sự ban phước! Có lẽ
bạn có thể cảm thấy rằng bạn không biết nhiều về những nguy hiểm như được nêu
ra. Nhưng Đức Chúa Trời muốn chúng ta an toàn cho vương quốc thiên đàng của
Ngài, an toàn cho sự mở rộng thuộc linh, an toàn cho tình trạng được Ngài sử
dụng mãnh liệt, và chúng ta không bao giờ an toàn nếu không có kết cuộc của Đức
Chúa Trời có thể giữ chúng ta đi lên, và không bao giờ an toàn nếu điều tốt là
kẻ thù của điều tốt nhất .
Với
Abraham, thì hoàn toàn rõ ràng, rằng, cho dù trong sự thịnh vượng hay nghịch
cảnh, ông không bao giờ được phép định cư và không bao giờ được phép dường như
đã đến nơi định mệnh. Nếu bất cứ lúc nào, ông đã cảm thấy bây giờ ông đã đến, mọi
sự rất nhanh chóng bùng nổ.”-- Những tất cả đều đã chết trong đức tin, không
nhận được ... nhưng khi nhìn thấy ... và chào đón ... từ xa ".
Một điều về Abraham: rằng ông không bao giờ cho phép những khó
khăn rõ ràng, tuy nhiên, dù chúng to lớn đến đâu, cuối cùng ông cứ tiến lên
cách thuộc linh và di hành đi lên. Chúng ta sẽ trở lại điều đó một lần nữa
trong một thời điểm khác. Bạn không thấy làm thế nào tất cả những gì được Joshua
và Caleb nêu lên sao? Hãy suy nghĩ lại về Joshua và Caleb. Đây là những người chắc chắn đã có mặt tại trường học
đó. Nếu họ đã không được ở đó, họ sẽ không bao giờ đem thế hệ kế tiếp vào miền đất.
Chỉ có Đức Chúa Trời mới biết những gì những người đó đã trải qua.
Bạn
thấy đấy, câu chuyện được kể chỉ trong mấy câu, về những người do thám đi ra
ngoài, và báo cáo của thiểu số, và sự đi lên, hoặc sự đề nghị chiếm đất, những
viên đá, đã ném đá những người nầy và định giết họ. Nhưng bạn có để thêm vào, thật
lâu năm về sau, trong khi đó thế hệ già đã chết, chỉ có hai người đã nắm giữ
tầm nhìn thuộc thiên. Đó là một trường học khó khăn. Họ có thể dễ dàng mất trái
tim, từ bỏ và nói, 'Đó là một viễn cảnh vô vọng, nhưng họ đã không làm như vậy:
cái thuộc thiên đã bám lấy họ, ở trong con người bên trong của họ và giữ họ.
Khải tượng thuộc thiên nắm họ, ngay cả trong những nghịch cảnh lớn nhất, và họ
đã vượt qua, họ đã “đắc thắng thế giới”.
Sự
xung đột giữa cái thuộc linh và cái xác thịt
Sau
đó, một lần nữa, với Áp-ra-ham đã có cuộc xung đột giữa thuộc linh và xác thịt:
không chỉ giữa cái thuộc linh và cái tạm thời, nhưng giữa thuộc linh và xác thịt.
Cuộc xung đột này được đưa ngay bên trong những gì chúng ta có thể gọi là vòng
tròn trong gia tộc. Đó là trong gia đình, trong máu huyết. Đó là trong Lót. Tôi
đang nói về thuộc linh. Tôi giải thích Lót đại diện cho một cái gì đó không chỉ
có tính khách quan trong gia đình cơ đốc (tất nhiên hoàn toàn đúng) nhưng trong
bản chất của chúng ta, chủ quan, sự xung đột do xác thịt dấy lên mâu thuẫn với thuộc
linh, cái trần thế với sự thuộc thiên.
Ở
đây, bạn thấy, Lót cùng dòng máu giống như Abraham, nhưng ngay trong máu, ngay
trong gia đình - nếu bạn muốn, ngay trong gia đình cơ đốc - có vệt xác thịt
nầy: Lót và sự trần tục của mình, chí hướng thế giới của ông, tầm nhìn thế giới
của mình, tham vọng trần tục của mình, khát vọng trần thế của mình. Không có
tầm nhìn thuộc thiên với Lót, dù ông ở ngay bên cạnh, do đó, sống chặt chẽ cùng
với Abraham. Abraham tìm thấy mối đe dọa này của một loại lập luận chống lại
tiến trình thuộc linh của mình ngay trong máu của ông. Nó có ở đó, nó ở trong
chúng ta, và nó ở trong các gia đình cơ đốc. Ngay bên cạnh, luôn luôn rất gần
gũi—khát vọng định cư nầy, có nhiều thứ ở đây và bây giờ-- cứ trở lại nhanh
chóng-- những điều nhìn thấy được-- làm hài lòng tâm hồn, mà sự an nghỉ đó
không phải là sự an nghỉ, nhưng chúng ta thường nghĩ về nó như sự an nghỉ .
Nhiều
người trong số các bạn biết những gì tôi đang nói. Bạn biết đôi khi tự nhiên
chúng ta khao khát sự an nghỉ, và chúng ta
cố gắng để có được nó - và chúng ta không
nhận được nó cho đến khi chúng ta tiếp nhận
được Chúa. chúng ta tìm thấy sự an nghỉ
thực sự của chúng ta trong những điều thuộc
thiên, không có trong các ngày nghỉ. Nhưng có nó, và nó luôn luôn cố gắng thu
hút chúng ta lìa xa, kéo chúng ta đi xa, làm cho chúng ta chạy đi. "Ồ, hãy ra khỏi
nó! Nếu chúng ta chỉ có thể sống trên một số hòn đảo-- một mình yên tĩnh, yên
bình biết bao! Cách xa được tất cả! ' Và điều đó không bao giờ xảy ra. Sự an
nghỉ của chúng ta nằm trong những điều thuộc
thiên.. Chúng ta chỉ tìm thấy sự hài lòng
thực sự của chúng ta trong những sự việc
của Chúa. Anh em là cơ đốc nhân hãy cứ đi và hãy ăn thật nhiều điều của thế
giới: bạn biết bạn sẽ trở lại và nói, 'Không thể làm điều đó nữa. Bạn biết bạn
không thể làm như vậy. Tuy nhiên, sự khao khát ấy ở với tất cả chúng ta hoài.
Ảnh hưởng của xác thịt ở trong máu của chúng ta. Và nó ở trong các gia đình cơ đốc – như phương diện của Lót, muốn có
một cơ đốc giáo của thế giới này, luôn luôn kéo và kéo xuống và tách rời khỏi
cái thuộc thiên. Abraham biết tất cả điều đó.
Điều
đó tạo nên chính lập trường của công việc đi tiên phong nầy, đi tiên phong cho
những việc của Thánh Linh. Đó là sự tranh chiến trong những điều của xác thịt,
mặc dù chúng ta đã luôn luôn mang theo
một xác chết, một số điều không có sự sống được kéo lê lết và phải chế phục
hàng ngày. Chúng ta phải nói với bản thân
mình, “hãy tiến lên, không có gì trong số đó đâu!” Đó là lối đi của người tiên
phong. Bạn có thể định cư, nhưng bạn sẽ mất cơ nghiệp thuộc thiên. Xác thịt có
những phương cách rất tinh tế - và có vẻ rất 'thuộc linh'. Đó có phải là một mâu thuẫn? Đó là một sự thuộc linh giả
mạo, nhưng những điều đó được giải thích như thuộc linh. Tôi nghĩ rằng trận đấu
tuyệt vời mà Paul, người thuộc thiên,
đã có với anh em Cô-rinh-tô, hội thánh trần gian. Và tín đồ Cô-rinh-tô được coi
như là thuộc linh. Họ đã có tất cả
những ân tứ thuộc linh, họ có phép lạ, sự
chữa bệnh, các tiếng mới. Tuy nhiên, Paul nói: "tôi. .. không thể nói cùng
các anh em như với người thuộc linh,
nhưng cho người xác thịt" (I Cor 3:1). Xác thịt có thể có phương cách rất
'thuộc linh' cách rõ ràng.
Thực
tế là tánh xác thịt của họ đã nắm lấy những cái thuộc linh, và làm cho cái
thuộc linh phục vụ tánh xác thịt của họ, ban cho họ sự hài lòng thuộc hồn,
trong sự trưng bày, trong sự biểu diễn, trong các sự chứng minh, kéo các điều
thuộc thiên xuống trái đất. Chúng ta đừng đổ lỗi cho các tín hữu Côrintô. Chúng
ta trông mong về lâu về dài để xem, làm thế nào chúng ta cứ khao khát có chứng
cứ và chứng minh! Tại sao những điều này thu thập như một sự tiếp nối? Bởi vì
có một cái gì đó trong bản chất con người cần được hài lòng, và càng vô cùng
khó khăn bước đi con đường thuộc thiên mà bạn không nhìn thấy và bạn không
biết, nhưng đó là lối đi của nhà tiên phong thuộc linh, là những người sẽ kế thừa cho người khác .
Bằng Chứng Thực Tại Về Khải Tượng Thuộc
Thiên
Cuối cùng, bằng chứng về tầm nhìn của Áp-ra-ham: bằng chứng về ý
nghĩa nầy của số phận là thực, đúng sự thật, chân chính, thực sự là của Đức Chúa Trời, và không
chỉ là trí tưởng tượng của ông: làm thế nào là bằng chứng đó được đưa ra trong
trường hợp của ông?
(A) ĐỨC TIN TRONG ĐỨC CHÚA TRỜI CỦA SỰ KHÔNG THỂ
Trước hết, thái độ của Abraham đối với những điều không thể. Như
chúng ta đã nói trong chương cuối cùng, Tân Ước cho chúng ta câu chuyện đầy đủ.
Trong Cựu Ước, có vẻ như là mặc dù ông đã nhường đường, bị phá vỡ trong sự hiện
diện của những điều không thể.
Chúng ta sẽ đến đó trong một phút. Tân Ước cho chúng ta biết theo
cách khá nhấn mạnh rằng Abraham nhìn cách ngang bằng và thẳng thẳng những điều
không thể ngay vào mặt điều đó và tin rằng nó đã có thể. Thái độ của ông đối
với cái không thể về Isaac đã chứng minh rằng có một cái gì đó nhiều hơn là trí
tưởng tượng, có một cái gì đó mạnh mẽ trong ý thức của ông và cảm thức về số
phận. Nếu chúng ta bỏ cuộc khi tình hình bắt đầu xuất hiện “cái không thể” - đó
là bài kiểm tra cuối cùng hoặc chúng ta thực sự đã đăng ký trong chúng ta một ý
thức về nhiệm mạng thuộc thiên. Thực tế là, mặc dù bạn cảm thấy bạn muốn bỏ
cuộc, bạn không được phép bỏ cuộc. Một cái gì đó trong bạn không cho phép bạn bỏ
cuộc. Bạn đã đến điểm viết đơn từ chức của mình một trăm lần. Bạn liên tục cứ nói
'Tôi sẽ nhận ra điều này, tôi không thể đi thêm bất kỳ khoảng đường nào, tôi đã
kết thúc ", nhưng bạn lại đã tiến lên, và bạn đang đi tới, và bạn biết khá
tốt rằng có một cái gì đó trong bạn mạnh mẽ hơn so với tất cả các quyết tâm của
bạn phải từ chức. Ý thức trong chúng ta cần thiết biết bao - và nó được chứng
minh là một cái gì đó, chứ không phải của mình, nhưng của Đức Chúa Trời. "Theo
quyền năng hành động trong chúng ta" (Ê-phê-sô 3:20) – là điều đó.
(B) NĂNG LỰC ĐIỀU CHỈNH KHI SAI LẦM XẢY RA
Sau đó xem xét khả năng điều chỉnh của Abraham khi ông đã sai lầm.
Người này, người tiên phong này, tạo ra những sai lầm, và là các sai lầm lớn.
Sự cám dỗ của một tôi tớ của Đức Chúa
Trời là gì, là người làm một sự sai lầm rõ ràng,
là người mang một trách nhiệm làm ra một sai lầm khủng khiếp? Phản ứng ngay lập
tức là gì? "Ồ, tôi rõ ràng không phù hợp cho điều này, tôi không được gọi cho
điều này, Đức Chúa Trời đã nắm lấy
người sai trật, tôi không bao giờ có ngụ ý cho điều này, tôi đã tìm một công việc
tốt hơn, tôi đã tốt hơn rồi.
Nhưng mặc dù Abraham đã làm những điều sai lầm - mà chúng là những
điều rất xấu, mất hiệu lực, đau thương và thất bại, không có thể bàu chữa trong
Kinh Thánh, thể hiện được những gì chúng không bao giờ được Đức Chúa Trời chà xát, ở
đó chúng được ghi nhận - và không chỉ được ghi lại tại bằng văn bản, nhưng còn ghi
lại trong lịch sử: hãy nhìn Ishmael ngày hôm nay! - Mặc dù họ đã được nhìn thấy
về những gì họ được, đó là điều trong Abraham phản ứng để điều chỉnh. "Tôi
đã làm một sai lầm trong việc đi xuống Ai Cập, nhưng tôi sẽ không từ bỏ trong sự
tuyệt vọng và từ chối quay trở lại một lần nữa, tôi sẽ ra khỏi đó. Tôi đã tạo sự
sai lầm này về Ishmael - Tôi phải trở lại và thu hồi lập trường của tôi '. Ông
là một người đàn ông tuyệt vời cho sự phục hồi và điều chỉnh sự hiện diện của
sự thất vọng tan nát cõi lòng với chính mình.
(C) Sự vận hành của quyền năng thuộc thiên ở
bên trong
Tất cả những điều này nói gì? Có một sự hoạt động của một quyền
lực thuộc thiên trong người này. Điều này không phải là tự nhiên, điều này
không phải là cách của thiên nhiên. Nếu chúng ta chỉ biết sự căng thẳng và sức
ép, nếu chúng ta chỉ biết tất cả các độ khó khăn của trường học đó mà Abraham đã
ở trong! Tôi không bao giờ không ngạc nhiên khi tôi đọc Paul nói về Abraham.
"Tuy người nhìn thấy thân thể mình dường như đã chết rồi (vì đã
gần trăm tuổi), và tử cung của Sa-ra đã khô, thì đức tin người chẳng suy nhược
đâu; nhưng
vì người ngửa trông lời hứa của Đức Chúa Trời, nên không vì sự vô tín mà nghi
hoặc, trái lại, bởi đức tin càng thêm mạnh mẽ mà tôn vinh Đức Chúa Trời, vì tin
chắc rằng điều Ngài đã hứa, Ngài cũng có thể làm trọn. "(Rô-ma 4:19-21). "đức tin của
Áp-ra-ham nữa, là cha chúng ta hết thảy, như có chép rằng: "Ta đã lập
ngươi làm cha nhiều dân tộc" (Rô-ma 4:17).
Ông đã chứng minh niềm tin của mình bằng cách buộc con trai duy
nhất của mình và lấy con dao để giết anh ta. Trong khoảnh khắc, con trai, người
mà tất cả các lời hứa đã được tập trung, có thể đã chết. Tôi nói, tôi ngạc
nhiên. Đó là một trong những điều ngay cả đối với Đức Chúa Trời, là làm một
điều như thế --để cất lấy đi, nó là một điều chúng ta phải làm, để dâng nó lên
Đức Chúa Trời, nhưng Abraham đã làm điều đó. Có một cái gì đó không tự nhiên ở
đây. Điều này không phải là cách của thế giới, của trái đất. Đó là cách thuộc thiên. Abraham đang
đi tiên phong cách thuộc thiên. Và do đó, ông chiếm địa vị to lớn,
không chỉ trong thời kì cựu ước, nhưng trong thời kì này, và mãi mãi. Một người
tiên phong của những điều thuộc thiên - đó là ý nghĩa của nó.
Điều đó có thể giải thích rất nhiều trong kinh nghiệm của riêng
chúng ta. Đức Chúa Trời cần những người như thế trong ngày hôm nay khi hội thánh
Ngài chuyển động cách thuộc linh càng lúc càng xuống thấp về phía thế giới. Với
tất cả các ý định tốt của nó, có lẽ ngay cả động cơ tinh khiết của nó, tuy
nhiên thông qua các khuôn khổ và hình thức của thế giới này để làm công việc
của trời. Phải có một phản ứng cho điều đó, và phải có các chiếc bình có thể
chứng minh rằng không cần phải đi đến thế giới này (như Abraham xuống Ai cập).
Thiên đàng là đủ cho tất cả mọi thứ.
T. Austin-Sparks