Thứ Tư, 25 tháng 7, 2012

THƯ CỦA QUỈ-- 18


Thư 18 
Cháu Wormwood thân mến!
Hẳn cháu đã học tại Trường, ngay cả dưới thời của lão già Slubgob, kỹ thuật sơ đẳng của sự cám dỗ tình dục rồi chứ? Đối với chúng ta, những linh thuần túy, đây là một đề tài hết sức nhàm chán tuy rất cần thiết trong chương trình huấn luyện, nên chú chỉ lướt qua. Nhưng cháu cần phải học nhiều về những hậu quả liên quan đến vấn đề này.
Trong lãnh vực này, những đòi hỏi của Kẻ Thù đặt con người vào một tình thế khó xử: hoặc tiết chế tuyệt đối hoặc chế độ một vợ một chồng không khoan nhượng. Sau chiến thắng đầu tiên của Cha chúng ta thì điều thứ nhất trở nên hết sức khó. Còn điều thứ hai thì từ vài thế kỷ qua đã không còn là một lối thoát nữa. Chúng ta làm được những việc này nhờ sự cộng tác của các thi sĩ và văn sĩ, bằng cách thuyết phục bọn con người rằng cái tình trạng kỳ lạ và thường rất ngắn ngủi mà chúng gọi là “yêu” tạo nên nền tảng duy nhất cho hôn nhân; và hôn nhân có thể và bắt buộc phải luôn giữ được tình trạng đó nếu không thì sẽ mất đi cái tính cách ràng buộc. Đây là chúng ta nói nhái theo ý kiến của Kẻ Thù .
Toàn bộ triết lý của Địa ngục dựa trên sự nhận biết lẽ thật này: cái này không phải là cái kia và đặc biệt, tôi là tôi chứ không phải là người khác. Tài sản của tôi là của tôi và tài sản của anh là của anh. Điều người này được thì người khác mất. Ngay cả một vật vô tri cũng là nó khi loại trừ những vật khác ra khỏi chỗ của mình. Nếu phát triển, nó sẽ đẩy những vật khác ra một bên hay thu hút chúng. Cái “tôi” cũng giống như vậy. Đối với súc vật, sự thu hút xảy ra dưới hình thức ăn nuốt; đối với chúng ta, nó có nghĩa là một người mạnh hơn sẽ hút lấy ý chí và tự do của một người yếu hơn. Sống có nghĩa là đua tranh.
Triết lý của Kẻ Thù chỉ là một nỗ lực không ngừng để thoát ra khỏi cái lẽ thật rất hiển nhiên này. Hắn nhắm vào sự mâu thuẫn. Có nhiều sự vật nhưng cách này cách khác, chúng cũng chỉ là một. Những gì của tôi cũng là của anh. Hắn gọi cái điều không thể có này là Tình yêu, và cái thứ thuốc trị bách bệnh nhàm chán này có thể được nhận thấy trong tất cả những gì Hắn làm, ngay trong cả những gì Hắn là, hay tự xưng là như vậy. Cho nên ngay chính Hắn tự xưng là Ba Ngôi hiệp nhất để cho những điều vô nghĩa Hắn nói về tình yêu có được chỗ đứng vững chắc trong chính bản chất của Hắn. Ở phía đầu kia của bậc thang, Hắn đưa vào cái phát minh ghê tởm, cơ thể con người mà các bộ phận đã bị sử dụng ngược lại với bản chất thật của chúng, thay vì để đua tranh thì lại đi hợp tác.
Động cơ thật của Hắn khi sử dụng sinh hoạt giới tính làm phương pháp để sinh sản giữa bọn con người thì quá là rõ ràng. Sinh hoạt giới tính, nếu theo quan điểm của chúng ta, có thể đã hoàn toàn vô hại. Nó chỉ có thể là một phương cách khác để cá lớn nuốt cá bé như trong trường hợp của loài nhện khi cô dâu kết thúc lễ cưới bằng cách làm thịt chú rể. Nhưng ở bọn con người Kẻ Thù đã kết hợp tình cảm giữa hai bên với sự ham muốn tình dục. Hắn cũng đã khiến con cái phụ thuộc vào cha mẹ, rồi do đó tạo ra gia đình. Gia đình cũng giống như một thân thể, có điều còn tệ hại hơn, vì những thành viên thì riêng biệt hơn nhưng lại hợp nhất một cách có ý thức và có trách nhiệm hơn. Tất cả những điều này chỉ là một mánh khóe nữa để đem tình yêu vào.

Nhưng đây là khía cạnh khôi hài của sự việc. Kẻ Thù mô tả một cặp vợ chồng như là “một thịt’. Hắn không hề nói: "Một cặp vợ chồng hạnh phúc" hay một cặp "vợ chồng đã kết hôn vì họ yêu nhau", nhưng cháu có thể khiến bọn con người không biết điều này. Cháu cũng còn có thể khiến bọn chúng quên mất rằng cái người mà bọn chúng gọi là Phao-lô cũng không dành riêng từ ấy cho những cặp vợ chồng. Đối với Hắn ta thì sự giao hợp tạo ra “một thịt”.
Cho nên chúng ta có thể khiến con người tin rằng trạng thái “yêu” mà Kinh Thánh mô tả một cách nên thơ thực tế chính là sự giao hợp. Sự thật khi một người nam ăn nằm với một người nữ thì ngay lúc đó, dù họ muốn hay không, giữa họ đã hình thành một mối quan hệ siêu tuyệt mà hoặc họ sẽ được vui hưởng đời đời hoặc sẽ phải chịu đựng mãi mãi. Qua sự trình bày mục đích của quan hệ siêu tuyệt này: tình cảm hai chiều và đời sống gia đình (thật đáng tiếc đây là điều thật sự xảy ra khi bọn chúng chịu thuận phục), bọn con người có thể bị dẫn dụ đến niềm tin sai lầm là sự trộn lẫn của các tình cảm trìu mến, sợ hãi và ham muốn mà chúng gọi là “yêu” là điều duy nhất khiến một cuộc hôn nhân hạnh phúc và thiêng liêng. Tạo ra sai lầm này thì rất dễ vì trạng thái “yêu” thường xảy ra trước những cuộc hôn nhân theo ý muốn của Kẻ Thù (đặc biệt là ở Tây Âu) nghĩa là với ước muốn chung thủy và đầy thiện chí với nhau cũng như lưu truyền sự sống, y hệt như cảm xúc tôn giáo vẫn thường, tuy không luôn luôn, đưa đến sự qui đạo. Nói cách khác, con người được khuyến khích xem căn bản của hôn nhân như một lối giải thích màu mè và xuyên tạc của một sự việc mà Kẻ Thù đã thật sự hứa. Làm vậy sẽ có hai điều thuận lợi. Đầu tiên là những người không có ân tứ tiết chế sẽ thôi không tìm giải pháp cho vấn đề của mình trong hôn nhân bởi vì họ cảm thấy không “yêu” và nhờ chúng ta, mà họ cho rằng kết hôn với bất cứ động cơ nào khác dường như thấp kém và độc ác. Họ xem sự chung thủy giữa vợ chồng để nâng đỡ lẫn nhau, để gìn giữ sự thánh sạch và để lưu truyền sự sống là thấp kém hơn một cơn bão tình cảm (đừng quên khiến bệnh nhân của cháu nghĩ là nghi lễ tôn giáo của hôn nhân rất ư gai mắt). Thứ hai, bất cứ một mê đắm tình dục nào miễn là được thực hiện trong một cuộc hôn nhân sẽ được xem là “tình yêu” và tình yêu sẽ bào chữa mọi lỗi lầm của một người và bảo vệ người ấy khỏi mọi hậu quả của việc kết hôn với một người ngoại đạo, một người đần độn hay một người dâm đãng.
Chú thân yêu của cháu.
                                                                                               Screwtape