Thư 17
Cháu Wormwood thân mến!
Trong lá thư trước, thái độ khinh khỉnh của cháu khi nói đến thói tham ăn như là một cách thức để chiếm đoạt linh hồn đã chứng tỏ sự ngu dốt của cháu. Một trong những thành tựu lớn nhất của chúng ta trong thế kỷ vừa qua là ru ngủ được lương tâm con người về đề tài này, cho nên ngày nay cháu có tìm khắp cả Châu Âu cũng không ra được một bài giảng hay một lương tâm bị cắn rứt về thói xấu này. Chúng ta đã đạt được kết quả này là do tập trung mọi nỗ lực vào việc ham ăn ngon chứ không phải sự ham ăn nhiều. Qua hồ sơ, chú được biết mẹ của bệnh nhân là một trường hợp điển hình. Chắc Glubose cũng đã cho cháu biết điều này. Bà ta sẽ hết sức ngạc nhiên nếu biết rằng suốt cả đời bà đã là nô lệ cho cái hình thức ham muốn này: đây là điều bà ta hoàn toàn không biết do số lượng thức ăn mỗi lần rất ít. Nhưng số lượng thì đâu có quan trọng gì miễn là chúng ta có thể sử dụng cái bụng và khẩu vị của một con người để làm nẩy sinh sự cãi cọ, nóng giận, khắc nghiệt và sự quan tâm đến chính mình. Glubose đã nắm chắc được bà già này.
Bà ta là nỗi kinh hoàng thật sự cho những bà chủ tiệc và những người phục vụ. Bà ta luôn luôn từ chối tất cả những gì người ta mời mình bằng một cử chỉ từ tốn và một nụ cười nhẹ: "Ố, xin vui lòng, xin vui lòng! Tôi chỉ muốn một tách trà loãng nhưng đừng quá loãng với một miếng bánh mì nướng tí xíu thôi nhưng thật là giòn". Cháu đã hiểu chưa? Vì điều bà đòi hỏi nhỏ hơn và rẻ hơn những gì người ta mời nên bà không nhận ra được quyết tâm đòi cho được điều mình muốn, dù có gây phiền phức cho người khác đến đâu, chính là sự tham ăn. Và khi làm nô lệ cho bao tử như vậy bà nghĩ rằng mình đang thực hành sự tiết độ. Trong một nhà hàng đông nghẹt, bà kêu lên trước đĩa thức ăn mà một người phục vụ mệt lả đặt trước mặt bà: "Ố, nhiều quá! Hãy đem đĩa này đi và chỉ cho tôi chừng 1/4 như vậy thôi". Nếu có ai nói gì thì bà sẽ trả lời là bà muốn tránh phí phạm; nhưng thật sự thì bà làm vậy vì chúng ta đã khiến bà trở thành nô lệ cho thói sành ăn đến độ cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy một số lượng thức ăn nhiều hơn số lượng bà định ăn.
Giá trị thật của công việc kín đáo mà Glubose đã làm nhiều năm nay có thể đo được qua cách cái bụng cầm quyền trên cả đời sống của bà ta. Hiện bây giờ bà ở trong tâm trạng: "Tất cả những gì tôi muốn chỉ là...". Tất cả những gì bà muốn chỉ là một tách trà pha đúng cách, một trái trứng luộc cho đúng độ và một khoanh bánh mì nướng cho đúng mức. Nhưng bà không bao giờ tìm ra được bất cứ người phục vụ hay người bạn nào có thể làm những điều đơn giản này đúng cách vì cái “đúng cách” của bà che giấu một sự đòi hỏi không thỏa mãn được của thú ăn ngon mà ký ức của bà đã phóng đại lên. Bà nhắc đến một quá khứ mà người ta vẫn còn có thể tìm được những người phục vụ giỏi. Nhưng chúng ta biết khi đó bà dễ được thỏa lòng và bà có nhiều thú vui khác hơn nên bà ít phụ thuộc vào cái thú ăn uống. Trong khi bây giờ những sự thất vọng hàng ngày nuôi dưỡng cái tính khí khó chịu: những người nấu bếp xin nghỉ việc và các mối quan hệ bè bạn nhạt nhẻo đi. Nếu Kẻ Thù có làm nảy sinh trong trí của bà nỗi nghi ngờ nhè nhẹ là bà quá quan tâm đến thức ăn thì Glubose sẽ phản công bằng cách gợi ý cho bà ta rằng bà không quan tâm về mình phải ăn gì, nhưng muốn có những món ngon cho cậu con trai. Thực tế thì sự tham ăn của bà ta đã là một trong những nguyên nhân gây bực bội cho cậu con trai từ nhiều năm nay.
Cháu đừng quên rằng mẹ nào con nấy. Trong khi cháu đang đẩy mạnh tấn công trên những lãnh vực khác thì cháu không được bỏ quên một sự thâm nhập nhẹ nhàng kín đáo vào lãnh vực tham ăn. Chiến thuật "tất cả những gì tôi muốn chỉ là..." không lừa được anh ta đâu. Chúng ta dẫn bọn đàn ông đến tật tham ăn bằng sự háo danh, bằng cách làm cho bọn chúng tự cho mình là những người sành ăn và tự hào vì đã tìm ra được tiệm ăn duy nhất trong thành phố chiên thịt bò bít-tết “đúng cách”. Những gì bắt đầu bằng sự háo danh sẽ chuyển dần thành thói quen. Nhưng dù cháu sử dụng phương cách nào thì điều quan trọng là đưa anh ta đến tình trạng sau đây: cứ mỗi lần anh ta không có được điều anh ta muốn - bất cứ cái gì cũng được, chai champagne hay trà, món cá bơn hay thuốc lá - là anh ta phát cáu lên ngay và khi đó sự nhân đức, công bình và thuận phục của anh ta hoàn toàn nằm trong tay cháu.
Ăn uống quá độ không có giá trị bằng việc thích ăn ngon. Nó chỉ được sử dụng như một sự chuẩn bị về pháo binh trước một cuộc tấn công vào sự thanh sạch của bệnh nhân. Trong lãnh vực này, cũng như các lãnh vực khác, hãy giữ bệnh nhân của cháu trong tình trạng thuộc linh giả dối. Đừng cho anh ta lưu ý đến khía cạnh y khoa. Hãy giữ anh ta khỏi thắc mắc về xem sự kiêu ngạo hay sự thiếu đức tin nào đã ném anh ta vào tay của cháu trong khi chỉ cần chút xíu suy nghĩ về những món anh ta đã ăn hoặc đã uống trong 24 giờ vừa qua là đủ để thấy đạn dược của cháu từ đâu đến, cũng như chỉ cần kiêng cữ một chút là đủ để đe dọa con đường tiếp tế của cháu. Nếu phải suy nghĩ về khía cạnh y khoa của sự thanh sạch thì hãy cung cấp cho anh ta lời nói dối vĩ đại mà chúng ta đã làm cho bọn người Anh tin tưởng: đó là sự luyện tập thân thể quá độ cũng như sự mệt mỏi, đặc biệt thuận lợi cho đức hạnh nêu trên. Không hiểu vì sao họ có thể tin được điều này trước lòng ham muốn nhục dục nổi danh của bọn thủy thủ và binh lính. Nhưng chúng ta đã sử dụng các nam giáo viên để loan truyền câu chuyện bịa đặt này - những người đã dùng sự thanh sạch để biện minh cho sự ưa thích thể thao đương nhiên sẽ khuyên nên chơi thể thao để giữ gìn sự thanh sạch. Nhưng đây là một vấn đề rất phức tạp nên không thể bàn đến vào cuối bức thư.
Chú thân yêu của cháu.
Screwtape