“Nếu ai đến cùng Ta mà không ghét cha mẹ, vợ
con, anh em, chị em mình, và chính mạng sống mình nữa, thì không thể làm môn đồ
Ta” (Lu-ca 14;26).
Sự Tự Nhận Thức Của Hồn
“Chớ dòm xem tôi, bởi vì tôi đen, Mặt trời đã
giọi nám tôi. Các con trai của mẹ tôi giận tôi, Đã đặt tôi coi giữ vườn nho;
Còn vườn nho riêng của tôi, tôi không coi giữ” (1:6)
Người được tậu
mua đã là một công nhân năng động, một “người giữ các vườn nho”, do anh em bố
trí. Trong ánh sáng của Đức Chúa Trời, nàng khám phá điều nầy, cũng như biết sự
kết quả công tác là thành quả của“hoạt động theo năng lực thiên nhiên”. Nàng đã
nghĩ nhiều về phụng sự hơn là về sự đồng hoá theo hình ảnh của Đấng Christ.
Giống như Ma-thê, nàng đã bị bối rối (Lu ca 10:40) và trong khi chăm lo các nhu
cầu của kẻ khác, nàng đã không ngồi dưới chân Chúa dể nghe lời Ngài.
Bây giờ hồn bắt đầu cảm thấy nỗi đau đớn khi
bị con cái khác của Đức Chúa Trời hiểu lầm và xét đoán cách sai trật. Họ đã
tưởng nàng là một công nhân hiến dâng bậc nhất, và không thể hiểu sự tự chê
trách của nàng và tiếng kêu la của nàng rằng nàng “đen dúa”. Nàng đã không bước
đi trong sự đắc thắng sao? Nàng đã không được Đức Chúa Trời sử dụng rồi sao?
Sau đó sự cảm thán đột xuất nầy có ý nghĩa gì? Họ đã không biết thế nào nàng đã
đau khổ trong nơi bí mật dưới sự kết án gia tăng về lỗi lầm hoàn toàn của mình.
Họ đã không thấy những gì mà đã xảy ra giữa nàng và Đức Chúa Trời của nàng.Thật
vậy nàng đã loại bỏ mọi mang nặng, và đã bước đi lên trong sự đắc thắng theo ánh
sáng nàng đã có, nhưng bây giờ- mọi điều nàng đã tưởng là xinh đẹp thì trông có
vẻ đen đúa, và tất cả mọi hoạt động dâng mình của nàng trở nên hư không như bản
ngã ghê tởm, khả ố.
Nàng la lên, “Chớ dòm xem tôi…Mặt trời đã
giọi nám tôi”. Đức Chúa Trời là Mặt Trời,
là ngọn lửa thiêu nuốt, Ngài đã làm tôi cháy nám bởi sự thánh khiết kinh khủng
của Ngài: “Bấy giờ tôi nói: Khốn nạn cho
tôi! Xong đời tôi rồi! Vì tôi là người có môi dơ dáy, ở giữa một dân có môi dơ
dáy…” (Ê-sai 6:5).
Hồn tự cảm thức thật nhiều: nàng là gì trong
chính nàng, đến nỗi nàng cảm thấy nếu nàng bị lộ ra trước mặt loài người, cũng
như trước mặt Đức Chúa Trời rồi, mọi lời ngợi khen hay coi trọng từ những kẻ
xung quanh nàng trở nên rất đau đớn. Mọi khao khát để được ngưỡng một hay tôn
trọng, phải qua đi. Nàng chỉ khao khát một sự hạ xuống sâu xa hơn đến nỗi chỉ
có Chúa của nàng có thể nhìn thấy mà thôi.
Tiếng Kêu la Của Hồn Đến Lương
Nhơn
“ Hỡi người mà lòng tôi yêu mến, hãy tỏ cho
tôi biết Chàng chăn bầy ở đâu, Ban trưa cho nó nằm nghỉ tại nơi nào; Vì cớ sao
tôi phải như một người nữ che mặt.
Ở bên bầy của các bạn chàng?”
Nàng xây khỏi các sự xét đoán sai lầm của
các công nhân khác và sự tự nhận thức cay đắng đã vỡ ra trên nàng, và quay về
với Lương nhơn (Người Yêu) của hồn nàng, vì ít ra Ngài sẽ hiểu. Ngài biết tiếng
kêu của tấm lòng nàng là theo đuổi Ngài, vì nàng đã chọn chịu mất mọi sự vì sự
tuyệt vời tri thức về Christ-Jesus, Chúa của nàng (Phi-lip 3:8). Ngài biết thế
nào nàng ghê tởm chính mình, thế nào nàng yên nghỉ trên sự công nghĩa của Ngài
như là tư cách duy nhất của nàng trước ngai Đức Chúa Trời. Ngài biết, Ngài yêu,
Ngài chăm sóc! Nàng quay qua Ngài với tiếng kêu la thật lòng. Nàng cảm thán, “Chàng
chăn bầy ở đâu?”
Khởi đầu của cuộc sống mới được so sánh với
lúc rạng đông, sự trưởng thành của cuộc đời là giữa trưa, là khi thoát khỏi
sương mù và bóng tối, bước vào ánh sáng trong suốt đầy đủ của sự sống trong nơi
chí thánh, song biết bao kẻ còn ở lại trong ánh hoàng hôn, không bao giờ có sự
an nghỉ ban trưa, mà phô diễn cho sự an nghỉ trong lòng Đức Chúa Trời, trong sự
liên hiệp với Đấng phục sinh của Cha. Châm ngôn 4;18, “Nhưng con đường người
công bình giống như sự sáng chiếu rạng, Càng sáng thêm lên cho đến giữa trưa”
“Ban trưa cho nó nằm nghỉ tại nơi nào?”. Đó
là tiếng kêu của kẻ qui hàng, vì nàng sợ kẻo nàng sẽ mất khải tượng mà Ngài đã
ban cho nàng. Giữa sự tranh giành của miệng lưỡi từ những kẻ bắt nàng làm kẻ
canh giữ các vườn nho, nàng sợ kẻo mình bị lạc hướng khỏi mục tiêu xác định,
trở nên kẻ trôi qua trôi lại, một người lưu lạc, một hồn vô mục đích, bên cạnh
các bầy của các bạn Chàng.
Các Sự Chỉ Dẫn Của Lương Nhơn
“Hỡi người đẹp hơn hết trong các người nữ,
Nếu ngươi chẳng biết, hãy ra theo dấu của bầy, Và chăn các dê con mình gần bên
trại kẻ chăn chiên” (1:8).
Tức thì Lương nhơn đáp ứng tiếng kêu từ tấm
lòng của hồn bằng các lời nầy,“Nếu ngươi chẳng biết”, bày tỏ rằng, trong mức độ
nào đó, nàng đáp ứng theo sự dốt nát của mình. Các đường hướng của nàng đã được
viết ra trong Quyển Sách, nhưng mắt nàng bị cầm giữ không biết Ngài là Đấng ở
với Cha.
Ngài nuôi dưỡng bầy mình lúc “giữa trưa” bên
trong nơi thánh, họ đã chỉ biết Đấng Chăn Chiên lớn của bầy chiên và quyền năng
của huyết giao ước đời đời- Hê-bơ-rơ 13:20, “Nguyện Đức Chúa Trời của sự bình
an, là Đấng đã nhờ huyết giao ước đời đời mà đem Đấng chăn chiên lớn của bầy
chiên, là Chúa chúng ta là Jêsus, ra khỏi kẻ chết”, thì họ nên bước vào và ra
để tìm thấy đồng cỏ, ngay từ lúc họ đã trở thành bầy của Ngài. Dù sự “an nghỉ
giữa trưa” miêu tả sự trưởng thành của kinh nghiệm, chỉ thực hiện được trong sự
đầy đủ của nó đang khi hồn tiến tới để biết Đức Chúa Trời của họ, song le ngay
từ buổi đầu của sự sống thuộc linh, người tín đồ “đã được chấp nhận trong Đấng
yêu thương”. Vào một giai đoạn lớn lên, mỗi một con cái Đức Chúa Trời có thể có
sự can đảm bước vào nơi chí thánh bởi huyết của Chúa Jesus, và được truyền lệnh
lấy lòng chân thật đến gần trong sự bảo đảm đầy đủ của đức tin, có tấm lòng
được rảy khỏi lương tâm xấu (Heb.10:19-22) với sự chắc chắn để tìm được ân điển
giúp đỡ trong thì giờ có cần.
Lương Nhơn gọi hồn nầy là ,“Hỡi người đẹp
hơn hết trong các người nữ”, thay cho lời miêu tả của nàng về mình là đen đúa,
nàng đen đúa trong con mắt của mình, nhưng nàng xinh đẹp trong mắt của Chúa. Khi
đáp lời cho nàng về sự chỉ dẫn, Ngài chỉ dẫn nàng bước ra theo các dấu chân của
bầy, và tiếp tục công tác của nàng cách yên lặng bên cạnh các trại của các
người chăn chiên.
Khi người nào qui hàng tìm thấy rằng các con
cái khác có dâng mình cho Đức Chúa Trời, hiển nhiên họ không hiểu lối đi của
nàng, hay không hiểu khải tượng thiên thượng mà đang lôi kéo nàng tiến lên đến
sự vâng phục Ngài, mà có lẽ họ chỉ nghĩ là không cần thiết, nhưng có một nguy
cơ cho nàng là nàng từ bỏ “sự nhóm lại” (Heb. 10:25) trong trại của các kẻ chăn
chiên, hay ngừng nhìn thấy nhu cầu, tiếp tục trung tín với điều đó mà ít ra
trong phụng sự của Thầy, và bất cứ trách nhiệm đặc biệt nào đã được giao thác
vào tay nàng.
Trong việc Đức Thánh Linh hướng dẫn hồn trải
qua sự tước bỏ những gì có thể được gọi là “bản ngã được hiến dâng” và trong
hoạt động của bản ngã, điều rất quan trọng là nên có sự làm tròn bổn phận bên
ngoài cách trung tín, hầu người tín đồ có thể học cách hành động theo nguyên
tắc, hơn là theo xung lực tuỳ hứng.
“Hãy ra theo dấu của bầy” là giáo huấn của
Lương Nhơn cho kẻ được tậu mua. Không phải “tách mình riêng ra với một thiểu số
hiểu ngươi”, nhưng đi ra trong lối đi bổn phận, giao cho Chúa thành tín thì giờ
và con đường trong đó lời van xin của ngươi sẽ được hoàn thành, và ngươi sẽ
biết, “sự an nghỉ ban trưa” trong tấm lòng Đức Chúa Trời.
Song le, hỡi hồn, đang khi anh bước ra chung
với bầy, dưới sự dẫn dắt êm ái của Đấng Chăn Chiên lớn, hãy chú ý kẻo anh càng
bị bận tâm lo canh giữ bước đi của mình với bầy, hơn là với Lương Nhơn, vì anh
chỉ phải để mắt mình nhìn xem Ngài, và sau đó Ngài sẽ dẫn dắt anh bước ra, bởi
con đường đúng đắn, đến “thành phố cư ngụ được” (Thi thiên 107:7)
Jessie
Penn-Lewis
( Minh Khải
dịch thuật 5-3-2014).