Chương 1
“Ví thử các
ngươi làm theo điều Ta truyền cho, thì các ngươi là bạn hữu Ta” .(Giăng 15:14).
Bài Ca
Của Các Bài Ca
“Nhã ca trong các bài ca, mà Sa-lô-môn đã làm”(1:1).
Solomon làm dự
biểu cho Đấng Christ Chinh phục, đã được Gô-gô-tha gia miện, Chúa Jesus đã sống
lại và thăng thiên, sau khi chính Ngài đã tẩy trừ các tội lỗi của chúng ta và
đã “ngồi bên tay hữu Đấng Oai nghi trên cao”(Heb. 1:3). Điều quan trọng là phải
nhớ rằng bây giờ Ngài là Đấng đã được vinh hoá, Ngài đã hoàn tất công tác cứu
chuộc của Ngài, Ngài đã ngồi như một Nhà Chinh Phục khải hoàn, bây giờ Ngài là Chúa đang trông mong, chờ đợi,
Đấng đã ban sự sống mình để cứu chuộc ra khỏi trái đất, từ giữa các tội nhân sa
ngã, một Cô Dâu dự phần ngai của Ngài, nhấc lên một “kẻ ăn mày từ đống phân” để
thừa kề ngai vinh quang” (1 Sam. 2:8).
Điều cốt yếu là bài ca nầy là “bài ca của
Solomon”, vì cớ đó là bài ca của Tân Lang thuộc thiên trên mỗi một hồn là chi
thể của Cô Dâu được tậu mua của Ngài, và là bài ca của Ngài trong nàng vì nàng
đã được đem vào sự liên hiệp trong tấm lòng với Chúa của nàng, đều là từ Ngài
mà có, qua Đức Thánh Linh.
Bài ca của Tân lang tìm được một tiếng dội
trong mỗi hồn Cô Dâu.“Không ai có thể học được bài ca nầy” trừ những kẻ “đã
được mua từ trái đất”(Khải 14:3). Đó là bài ca được hát trải cả cõi đời đời.
Trong Nhã ca, chúng ta đã được tiết lộ cho
chính mình lịch sử tấm lòng của kẻ được cứu chuộc mà đã được dẫn đưa đến chỗ
biết Chúa. Được che dấu bằng ngôn từ mà chỉ kẻ nào được Linh đời đời dạy dỗ mới
hiểu nổi, chúng ta thấy thế nào Tân Lang thuộc thiên theo đuổi hồn mà Ngài đã
chết thay thế, dẫn người đó từ mức độ liên hiệp nầy đến mức độ liên hiệp cao
hơn, kéo hồn đó bằng dây tình yêu của Ngài, để hồn từ bỏ chính mình và sự sống
của mình, và sau đó khiến cho hồn biết một cuộc sống với Ngài trong kinh nghiệm
thiết thực, “còn theo Linh của sự thánh-khiết, thì nhơn sự từ kẻ chết sống lại
đã được chứng minh cách có quyền là Con Đức Chúa Trời, tức là Jêsus Christ,
Chúa chúng ta” (Rô. 1:4).
Trong các chương đầu tiên của Nhã Ca, Tân
Lang đơn giản kêu kẻ được tậu mua của Ngài là bạn của Ngài (Nhã 1:9, 15), “đồng
bạn” của Ngài hay bạn tình (my love) của Ngài. Ngài miêu tả nàng như “người đẹp
hơn hết giữa vòng các người nữ”(1:8), gọi nàng là bồ câu của Ngài, vì cớ có sự
hiện diện của Đức Thánh Linh trong nàng, nhưng nàng chưa là cô dâu của Ngài.
Điều nầy đánh dấu giai đoạn sớm nhất của cuộc
đời đầu phục, vì tình bằng hữu với Đấng Christ ngụ ý sự vâng phục ý muốn của
Ngài và trung thành với các mối lưu tâm của Ngài—một sự giao thiệp rất quí báu,
nhưng còn quá cách xa sự liên hiệp mà Ngài khao khát, “Ví thử các ngươi làm
theo điều Ta truyền cho, thì các ngươi là bạn hữu Ta”(Giăng 15:14) và “Ta chẳng
còn gọi các ngươi là đầy tớ nữa, vì đầy tớ chẳng biết điều chủ mình làm; nhưng
Ta gọi các ngươi là bạn hữu, vì Ta từng tỏ cho các ngươi biết mọi điều Ta đã
nghe nơi Cha Ta”(Giăng 15:15); những lời nầy nói về giai đoạn sự tương giao
ngoài tầm của một đầy tớ, nhưng vẫn còn thiếu hụt đối với giai đoạn làm cô dâu.
Tiếng Kêu la Của Hồn Theo Đuổi Đức
Chúa Trời:
“Nguyện người hôn tôi bằng cái hôn của miệng
người. Vì ái tình chàng ngon hơn rượu” (1:2)
Hồn nầy là kẻ được tậu mua rồi, hồn đã nghe
Chúa nói, “ngươi thuộc về Ta”. Nàng trả lời, “con thuộc về Ngài”, và đã tìm
được sự bình an qua huyết của thập tự giá. Có thể nàng cứ lưu lại tại điểm nầy
nhiều năm, không hề biết gì về Đấng Cứu chuộc của nàng là Tân Lang của hồn
nàng. Nhưng khải tượng thiên thượng đã đến! Bằng cách nào đó, ở đâu đó, bởi ân
điển Đức Chúa Trời, nàng đã có được sự khải thị về cuộc sống liên hiệp với Đấng
Christ đánh thức lòng nàng khao khát cực độ. Bởi vận hành bên trong của Linh
thần thượng, nàng được cảm động tìm hỏi tri thức đầy đủ nhất về Đức Chúa Trời
của nàng, nếu có thể. Nàng gào lên, “Nguyện người hôn tôi”. Nàng đã biết cái
hôn giải hoà của Cha khi nàng đã chạy đến chân Ngài, như đứa con hoàng đàng.
Nhưng cái hôn nầy nhiều hơn nữa. Đây là
tiếng kêu của một hồn tìm kiếm sự thông công và tương giao thân thiết với Cha
và Con mà có thể nhận thức được. Đó là tiếng kêu la của một tâm linh muốn làm
cô dâu, được chính Đức Chúa Trời lôi kéo, “Vì kẻ Ngài đã biết trước, thì Ngài
cũng đã dự định để trở nên giống như hình ảnh của Con Ngài, hầu cho Con ấy làm
Con sanh đầu nhứt giữa nhiều anh em”(Rô.8:29). “Cũng như trước buổi sáng thế
Ngài đã lựa chọn chúng ta trong Christ, để chúng ta nên thánh không chỗ trách
được trước mặt Ngài” (Eph.1:4).
Hồn phải luôn luôn có một khải tượng thuộc
thiên lôi kéo nó ra khỏi chính mình, tách rời khỏi mọi điều của trái đất. “Mắt
của tấm lòng” phải được soi sáng để biết hi vọng của sự kêu gọi của mình. Khải
tượng càng sáng tỏ, thì càng có sự lệ thuộc vào Thánh Linh để cho khải tượng hoàn
thành, và càng làm tăng cường niềm khát khao Đức Chúa Trời –“ Một lò lửa khát
vọng tăng cường” phải được Linh đời đời tạo nên, và đó là điều kiện tối thượng
để hiểu biết Đức Chúa Trời.
Khải Tượng Của Hồn
“ Vì ái tình chàng ngon hơn rượu” (1:2b).
Chúng ta sẽ tự
chứng tỏ mình ít xứng đáng về sự kêu gọi thuộc thiên nếu chúng ta chỉ suy nghĩ
về những gì mình đã từ bỏ. “Vì ái tình chàng ngon hơn rượu” là cảm thán của hồn
nầy trong Nhã ca. Chúng ta chỉ bỏ mất cặn bã khi chúng ta đổi trao các kho tàng
thế hạ cho các kho tàng thuộc thiên. Mọi sự ra từ trái đất chỉ tồn tại chốc
lát, chỉ Đức Chúa Trời làm ta thoả mãn đời đời.
Sự Chọn Lựa Của Hồn:
“Dầu chàng có mùi thơm tho; Danh chàng thơm
như dầu đổ ra; Bởi cớ ấy các gái đồng trinh yêu mến chàng.
Hãy kéo tôi; chúng tôi sẽ chạy theo chàng….”( 1:3-4).
Câu “Các
gái đồng trinh” đây và câu, “Thy hidden ones” (những kẻ Chúa che giấu) ở
Thi thiên 83:3 là giống nhau trong tiếng Hebrew.
Đây có “Danh” đại diện Thân vị của Chúa, mà
luôn luôn thu hút hồn, vì lòng của chúng ta cần một Thân vị. Danh Ngài đã chinh
phục các trinh nữ trẻ, và trước tiên họ yêu Ngài vì mọi niềm vui Ngài ban cho
họ, họ yêu Đấng ban cho các ban tặng của Ngài. Nhưng hồn nào mà đã có được khải
tượng thuộc thiên thì đã kêu la, “hãy kéo tôi”- như Phao-lô từng nói, “hầu cho
tôi có thể biết Ngài”, tiếng kêu được
Linh thần thượng đánh thức. Hồn mà đã qui hàng cũng biết rằng công tác là của
Ngài, và rằng Ngài, bởi Linh mình, phải kéo nàng ra khỏi chính nàng, để vào trong
Ngài, là chỗ cư ngụ cho nàng. Nàng nói, “chúng
tôi sẽ chạy theo chàng”. Phần của nàng là chỉ ước muốn, nàng chỉ có thể từ
bỏ chính mình vào bàn tay khéo léo của Ngài, và đáp ứng sự lôi kéo của Ngài.
Các Phòng Cua Đức Vua
“Hãy kéo tôi; chúng tôi sẽ chạy theo chàng.
Vua đã dẫn tôi vào phòng Ngài.-Chúng tôi sẽ vui mừng và khoái lạc nơi chàng;
Chúng tôi sẽ nói đến ái tình chàng hơn rượu. Các gái đồng trinh yêu mến chàng
cách chánh trực” (1:4).
Không bao lâu sau khi hồn được đưa đến quyết
định chọn lựa chỉ một mình Đức Chúa Trời. Nàng cảm thán “Vua đã dẫn tôi vào các phòng Ngài”. Chú ý đây không phải là “nhà
yến tiệc”, nhưng các phòng (chambers), nơi đó nàng sẽ được chuẩn bị cho tri
thức đầy đủ hơn về Chúa của nàng. Trong kinh nghiệm của kẻ được tậu mua, đây có
thể là sự khải thị của Đấng Yên ủi—Đức Thánh Linh của lời hứa- Ngài đã truyền
đạt ban tứ sự sống đời đời cho nàng rồi, và mọi khát khao của nàng theo đuổi
Đức Chúa Trời đều đã được Ngài hà hơi vào rồi, nhưng nàng đã chưa bao giờ nhận
biết Ngài như một Thân vị- như Đấng do Cha ban cho, Đấng tiếp lấy những điều
của Chúa Jesus và bày tỏ chúng cho nàng- vì vậy nàng đã tự ổn định là chú tâm
quá nhiều vào sự dâng mình của nàng, hay vào đức tin, hơn là vào Ngài và sự
hành động bên trong của Ngài. Vì vậy, nàng đã không có niềm an ủi do biết Ngài
phải cư trú trong nàng như Giáo sư cá thể, được Cha ra lệnh và Con hướng dẫn
nàng vào mọi sự đầy đủ của Đức Chúa Trời.
Hồn cảm thán, “Vua đã dẫn tôi vào phòng Ngài.-Chúng tôi sẽ vui mừng và khoái lạc nơi
chàng”. Qua khải thị tươi mới về Đức Chúa Trời cho người đã qui hàng, các
nữ trinh trẻ học tập vui mừng trong Người Yêu (Lương Nhơn) hơn là trong các quà
tặng của Ngài, đến nỗi họ cũng thấy vinh quang của Ngài và nói về Ngài. Họ duy
trì sự trò chuyện với nhau, thì bây giờ cứ luôn nói về “công tác Cơ Đốc”, nhưng
sẽ lìa bỏ công tác vào ngày nào đó khi công tác bị lửa thử thách, họ sẽ nói về
tình yêu của Ngài. Sự nói năng vui vẻ tự phát về Thân vị của Đấng Christ, chỉ
có thể có khi bước đi với Ngài trong “sự
chánh trực”, chung với lương tâm
không bị cáo trách đối với Đức Chúa Trời và con người”(Công 24:16). Ô Đấng
Christ, Đấng chịu xức dầu, họ “yêu Ngài cách chánh trực”!
Các Sự Khải
Thị Trong các Phòng Của Vua
“Hỡi các con gái Giê-ru-sa-lem, tôi đen, song
xinh đẹp, Như các trại Kê-đa, như các bức màn của Sa-lô-môn”(1:5)
Từ ngữ “thuỷ tinh dễ sợ” trong Ezekiel 1:22
của hiện diện biểu lộ của Đức Chúa Trời Linh, bày tỏ mọi điều thuộc về trái đất
đều thực sự đen đúa. “Tôi đen”, hồn mà đã được đem vào ánh sáng của Đức Chúa
Trời đã kêu la như vậy.
Không phải “đen đúa” theo sự bất phục và tội
lỗi do tính toán, vì kẻ được tậu mua, khi tìm cách biết Đức Chúa Trời của nàng,
phải loại bỏ tất cả những gì đã từng biết cách sai lầm trong đời sống, đang khi
đã được đưa vào các phòng của Đức Vua.
Linh Đức Chúa Trời sẽ xử lý cách sâu sắc
những ai thực sự nói, “chúng tôi sẽ chạy theo Chàng”, đang khi Ngài khải thị
tất cả những gì trái ngược tâm trí Đức Chúa Trời trong tấm lòng và cuộc sống.
Nếu hồn vâng phục bước vào mọi điểm đó, thì sau đó ít lâu khi ánh sáng loé lên,
trong các căn phòng của Vua, kẻ được cứu chuộc sẽ gào lên “tôi đen!”. Bấy giờ
không phải bị cáo trách về các tội lỗi mà đã được cất bỏ và tẩy sạch trong
huyết quí báu của Đấng Christ, nhưng nàng thấy mình đen đúa trong chính mình,
trong sự sống thọ tạo của nàng, trong mọi cơ nghiệp đáng rủa sả của nàng thụ
hưởng từ A-đam đầu tiên. Đã một lần, nàng từng chỉ nghĩ về sự đen đúa của tội
lỗi, bây giờ nàng thấy sự duyên dáng của nàng như một tạo vật là sự hư hoại (xem
Đa. 10:8)- “Vậy ta sót lại một mình, và
thấy sự hiện thấy lớn đó thì chẳng còn sức nữa. Mặt ta biến sắc cho đến tái đi,
và ta không còn sức nữa” và ngôn ngữ của nàng là, “Trước lỗ tai tôi có nghe đồn về Chúa, Nhưng bây giờ, mắt tôi đã thấy
Ngài: Vì
vậy, tôi lấy làm gớm ghê tôi, Và ăn năn trong tro bụi” (Gióp 42:5-6).
Khi
nào sự tự ghê tởm mình như thế nầy thiết thực và sâu sắc, hồn không còn lưỡng
lự mà nhìn nhận điều đó. Nhiều người khao khát sự sống bản ngã được xử lý cách
bí mật, không muốn bị lộ ra trước mặt kẻ khác, như bị phơi bày trước mặt Đức Chúa Trời, nhưng sự
kiêu ngạo nầy phải bị bẻ gãy trước khi sự giải phóng đến, và mọi người cố nắm
giữ dáng mạo tôn giáo thuộc linh đều phải qui hàng, đến nỗi chúng ta có thể
được đem vào cuộc đời thực tế trong suốt cả trước mặt Đức Chúa Trời và con người.
Người đã được tậu mua la lên, “tôi đen, song xinh đẹp”, đen đúa trong
chính tôi, như các lều trại thô nhám, xấu xí của dân Kê-đa, nhưng duyên dáng
như các bức màn đẹp đẽ của Solomon. Nàng xoay qua công tác hoàn tất của Đấng
Cứu Chuộc của nàng, biết rằng nàng đã được “chấp nhận trong Đấng thương yêu” và
được bao phủ bằng sự duyên dáng của Ngài theo quan điểm của Linh Đức Chúa
Trời./.
Một với Ngài,
ôi Chúa, trước mặt Cha,
Tôi sống ở đó,
nhưng không phải tôi;
Đấng Christ
chiêm bái Ngài ở đó thôi;
Ai thân ái hơn,
Ai gần gũi mãi?
Cả cõi lòng Cha
đều thuộc về tôi,
Của tôi- Song
le chỉ riêng thuộc Ngài.
Thơ của W.R.
Jessie
Penn-Lewis
( Minh Khải
dịch thuật- 4-3-2014).