“Ai có các điều răn của Ta và giữ lấy, ấy là
kẻ thương yêu Ta; còn ai thương yêu Ta sẽ được Cha Ta thương yêu lại, Ta cũng
thương yêu người, và tỏ chính mình Ta cho người” (Giăng 14:21)
Chương 3:
Tiếng Nói Của Đức Vua
“Hỡi bạn tình Ta, Ta sánh mình như ngựa chiến
của xe Pha-ra-ôn. Đôi má mình đẹp với đồ trang sức; Cổ mình xinh với hột trân
châu. Chúng tôi sẽ làm cho mình chuyền vàng có vảy bạc” ( 1:9-10).-Bản A.V.
Khi đáp ứng
với tiếng kêu của nàng, chính Đức Vua nói cùng nàng bằng những lời phấn khích,
nàng nhận biết tiếng của Ngài, như một em bé biết tiếng mẹ nó, vì cớ sự sống
thần thượng đã được trồng trong hồn do huyết tậu mua đáp ứng theo trực giác với
tiếng nói của Đấng Sáng tạo ra nó.
Trong mức độ
đầu tiên nầy của sự liên hiệp với Chúa, Ngài dường như nói ít và hiếm khi nói
năng. “Sự đổ ra”- “Cam tòng hương tôi xông mùi thơm nó ra”- là từ phía của kẻ tìm kiếm để biết Ngài. Ngài
vắn tắt đáp lời nàng, và khuyến khích nàng bằng cách làm mới lại các lời hứa
của Ngài. Sự thông công không gãy đổ với Ngài chưa được thiết lập.
Tiếng
kêu của tấm lòng là, “Hồn tôi đeo theo Chúa; tay hữu Chúa nâng đỡ tôi” (Thi
thiên 63:8), nhắc nhở chúng ta về các lời của Chúa Jesus, “Từ ngày Giăng
Báp-tít đến nay, phải nỗ lực mà vào nước trời, và kẻ nỗ lực chiếm được” (Mathio
11:12), hay theo lời dịch gợi ý đúng nguyên văn, “những ai có khát vọng mãnh
liệt, giật lấy nó”. Sự bươn tới mãnh liệt tăng cường nầy để biết Chúa và sự
giao thác tiếp theo cho Đức Thánh Linh theo công tác của Ngài phải được thực
hiện với bất cứ giá nào là điều bây giờ Lương Nhơn (Người Yêu) ngắm nhìn trong
bạn của Ngài và là điều Ngài so sánh với tiến trình nhanh chóng của các con
ngựa chiến trong cổ xe hoàng gia của Pharaoh. Bản Phan Khôi dịch đúng là “ngựa
cái”.
Có
chép rằng không cần thiết điều khiển hồn mà đang tiến lên theo cách không bị sự
điều khiển nào! Một khi ý muốn đầu hàng Đức Chúa Trời cách đầy trọn, và quyết
định vâng lời cùng bước theo với bất cứ giá nào, Đức Linh có thể rất nhanh
chóng làm công việc của Ngài. Đó là sự trì hoãn và tranh luận không ngừng làm
đau buồn và ngăn trở Chúa, cầm giữ các con Đức Chúa Trời trồi ra khỏi miền của
sự tranh cạnh, để bước vào sự an nghỉ sâu xa nhất.
Các Lời Hứa Của Đức Vua
“Đôi má mình
đẹp với đồ trang sức; Cổ mình xinh với hột trân châu. Chúng tôi sẽ làm cho mình các dây chuyền
vàng có vảy bạc” (1:10-11).
Tôi dịch lại
hai câu Kinh thánh trên đây như sau: “Đôi má mình đáng yêu với những bím tóc
(plaits- tóc bện như đuôi sam) có đồ trang sức, cổ mình với những dây chuyền nữ
trang. Chúng ta sẽ tạo cho mình các bím tóc bằng vàng với các đinh tán bằng
bạc” (Bản RcV)—[LND].
Lương Nhơn
thấy nhiều sự duyên dáng thiên nhiên trong hồn tìm kiếm nầy, phần nhiều trong
cuộc sống và sức mạnh của nàng, mà “các bím tóc bện” dường như có ngụ ý, phần
nhiều điều đó có thể được gọi là vẻ đẹp theo quan điểm trần thế, nhưng Ngài
hứa, bởi kiệt tác khéo léo của Đức Chúa Trời tam nhất, hầu cho sự sống từ trái
đất có thể nhường chỗ cho sự sống thần thượng đó, mà vàng luôn luôn là tiêu
biểu. “Các bím tóc bằng vàng” hàm ý nhiều lửa, vì vàng chỉ có thể được gia công
khi được nấu chảy trong lửa.
Song le, Lương Nhơn nói, “Chúng ta” sẽ làm
điều đó. Đức Chúa Trời tam nhất đảm đương công việc- một công việc chỉ có thể
được thực hiện dựa trên nền tảng của sự cứu chuộc trong các tội nhân sa ngã.
Vàng sẽ có các đinh tán bằng bạc đính kèm- bạc tiêu biểu sự cứu chuộc của
Gô-gô-tha.
Lời hứa của Tân Lang cũng có thể được tiếp
lấy như lời hứa dành cho kẻ được tậu mua của Ngài về chiếc “mão miện”- “các dây
chuyền vàng có vảy bạc” - khi ấy cô dâu thuộc thiên sẽ trị vì với Ngài, vì chữ
“spouse” (người phối ngẫu) trong tiếng Hebrew có nghĩa là “một kẻ được đội mão”
(Fausset nói như vậy).
Hồn đã qui hàng bươn tới vì giải thưởng của
sự kêu gọi từ trên của Đức Chúa Trời trong Christ-Jesus, được hứa hẹn, trên lời
hứa của Đức Chúa Trời tam nhất, đó là công việc sẽ được thực hiện. Nàng sẽ biết
sự sống thần thượng trong sự liên hiệp với Đấng được vinh hoá; nàng sẽ ngồi
xuống với Ngài trên ngôi của Ngài, và làm người dự phần vinh quang của Ngài.
Ô tấm lòng ao ước, Đức Chúa Trời của ngươi
đã hứa làm trọn mọi khát vọng của ngươi. Hãy an nghỉ trên lời hoàng gia của Ngài
trong mọi điều phải xảy đến. Lời của Chúa có thể thử nghiệm ngươi như nó đã thử
luyện đầy tớ Ngài là Joseph- “Ngài sai một người đi trước Y-sơ-ra-ên, Là
Giô-sép bị bán làm tôi mọi. Người ta cột chân người vào cùm, Làm cho người bị
còng xiềng, Cho đến ngày điều người đã nói được ứng nghiệm: Lời của Đức
Giê-hô-va rèn thử (to try) người” (Thi 105:17-19), nhưng sau đó lời ấy sẽ xảy ra, và nó sẽ được ứng nghiệm cho ngươi.
Ngươi đã tìm cách biết một cuộc đời
chung với Chúa của ngươi- lời hứa nầy thuộc về ngươi, “Chúng Ta Sẽ”. “Đức Chúa
Trời chẳng phải là người để nói dối, cũng chẳng phải là con loài người đặng hối
cải, điều Ngài đã nói, Ngài há sẽ chẳng làm ư? Điều Ngài đã phán, Ngài há sẽ
chẳng làm ứng nghiệm sao?” (Dân. 23:19). Trong sự khiêm ti sâu xa, ngươi sẽ hát
trong thời gian của Ngài:
“Chỉ một sự sống giữa chúng ta bây giờ,
Một sự sống- sự sống mà Ngài sống đó”.
Bàn Ăn Của
Nhà Vua
“Trong khi Vua ngự bàn ăn, Cam
tòng hương tôi xông mùi thơm nó ra. Lương
nhân tôi giống như bó hoa một dược cho tôi. Nằm ở giữa hai nương long tôi”(1:12-13).
Tiếng của Chúa phục hồi sự yên tỉnh, đem
người bối rối trở về sự hiểu biết rằng Đức Vua đang ngồi tại bàn Ngài bên trong
lòng nàng.
Nàng đã bị sự tự bày tỏ (khải thị) chiếm
lấy- là kết quả tức thì của việc nàng bước vào các căn phòng của Vua, và các sự
xét đoán tiếp theo về nàng từ “các con trai của mẹ tôi”. Sự tranh giành của
miệng lưỡi (Thi.31:20) đã làm cho nàng
lo sợ rằng nàng sẽ có lỗi lầm trên lối đi, và trong cơn đau thương của hồn mình,
nàng đã quay qua Ngài; há Ngài sẽ không nói cho nàng điều phải làm hay sao?
Ngài muốn nàng đi lạc chăng? Chính sự bất lực của nàng là sự an toàn của nàng,
vì nàng biết mình phải tuỳ thuộc Ngài, nếu nàng phải bước đi trên lối đó, nơi mà
kẻ ngu muội sẽ không lầm lạc nếu có Ngài ở với họ, “Tại đó sẽ có một đường cái, và một lối gọi là đường thánh, Kẻ nào ô uế
sẽ không được đi qua; song nó sẽ dành cho những người được chuộc. Ai đi trong
đường đó, dầu khờ dại cũng không lầm lạc” (E-sai 35:8).
Khi đáp lời cho tiếng kêu la của nàng, Lương
Nhơn phán và an ủi nàng, bảo nàng rằng Ngài đã gánh vác toàn bộ sự việc, và
nhắc nhở nàng về hiện diện của Ngài, đến nỗi một lần nữa, nàng an nghỉ trên đức
thành tín của Ngài và nghỉ việc ở bên trong lòng, cách xa mọi huyên náo bên
ngoài, đến sự thông công phước hạnh với Chúa của nàng. “Khi Ngài ban cho bình an, ai sẽ làm cho rối loạn?” (Gióp 34:29).
Khi tương giao với Ngài, cam tòng hương của
nàng (tiêu biểu sự khiêm ti- ân điển chỉ có thể có được qua sự nội cư thần
thưịơng của Ngài) tỏ hương thơm của nó ra, và Ngài làm tròn lời hứa, “Nầy, Ta đứng ngoài cửa mà gõ, nếu ai nghe
tiếng Ta mà mở cửa cho, thì Ta sẽ vào cùng người ấy, ăn bữa tối với người và
người với Ta” (Khải. 3:20).
Tại bàn Ngài, Lương Nhơn mở lòng Ngài ra cho
kẻ được cứu chuộc, thậm chí như Ngài đã làm trong đêm trước khi Ngài chịu đóng đinh,
cho một đoàn thể bé nhỏ đã theo Ngài suốt con đường đến Gô-gô-tha.
Ngài phán, “Nhưng ta đã nói những điều đó cho các ngươi..”(Giăng 16:4). Lương
Nhơn có nhiều điều để nói với những người thuộc về Ngài mà đã không nói được
lúc ban đầu. Trước hết Ngài phải nói, “hãy theo Ta”, rồi lôi kéo chúng ta lìa
bỏ các mối lưu tâm khác và các sở hữu khác, trước khi Ngài có thể nói với chúng
ta về lối đi “cần thiết” cho chúng ta, vì cớ sự hướng dẫn đến sự hiểu biết đầy
đủ về Ngài. Trong sự thông công gần gũi nhất tại bàn của Đức Vua, bấy giờ hồn
học được từ trong môi miệng của Chúa rằng nàng phải biết Ngài cách đầy đủ, nàng
phải trông chờ sự đau khổ và hi sinh. Cho đến giờ nầy, nàng chỉ có được vài cái
nhìn thoáng về khải tựơng thiên thượng của Đấng Christ trong vinh quang Ngài,
mà làm cho nàng kêu la, “Hãy kéo tôi;
chúng tôi sẽ chạy theo chàng”. Bây giờ Ngài hỏi nàng liệu nàng sẽ theo
Ngài, thậm chí điều đó ngụ ý thập tự giá, Ngài đã nói cùng nàng như Ngài đã nói
cùng các môn đồ Ngài, “ai không vác thập
tự giá mình mà theo Ta, thì chẳng đáng cho Ta” (Mathio 10:38).
Nàng muốn quay lui không?
Đó là điều đáp ứng sự kêu gọi của Cứu Chúa;
có khải tượng thiên thượng về Chúa vinh hoá, sẵn sàng trình dâng các ban tứ cho
Đấng Ban Cho; nhưng đó là điều hoàn toàn khác biệt khi làm cho gương mặt cứng
như đá lửa, kim cương (E-sai 50:7c-“vậy
ta làm cho mặt ta cứng như đá, vì biết mình sẽ chẳng có điều chi xấu hổ”-
đi lên Jerusalem sau khi chúng ta đã thấy đôi điều về sự đi theo Chúa thực sự
có nghĩa là gì.
Quyết định phải được đưa ra cách thật xác
định, bất cứ điều gì xảy đến, chúng ta sẽ không bao giờ thối lui. Phải đốt cầu
phía sau lưng chúng ta, phải nói như vậy, đến nỗi sẽ không bao giờ có thể có
vấn đề tháo lui.
Người đã qui hàng thấy rằng trước hết Lương
Nhơn phải là Tân Lang của sự cay đắng, “bó hoa một dược”, trước khi nàng có thể
biết Ngài trong vinh quang của Ngài. Nàng bày tỏ linh (tinh thần) của cô dâu
thật và chứng tỏ sự kêu gọi thiên thượng của nàng bởi không yêu cầu số phận tốt
hơn số phận xảy ra cho Chúa của mình; nàng đồng ý theo Ngài với bất cứ giá nào,
nàng ôm chặt bó hoa một dược vào ngực nàng và cảm thán, “bó hoa một dược”. Thật
vậy, một dược đắt giá và cay đắng, chỉ chiếm được khi dùng dao cắt trên cây.
Hỡi hồn, anh sẽ nói gì với Đức Vua tại bàn
ăn của Ngài? Anh sẽ nói gì cùng Đấng có bàn tay bị đâm lủng, nhưng , dầu vậy
“tôi sẽ không lìa bỏ Thầy” hay không?( 2Vua 2:6). “Hỡi
Đức Chúa Trời, lòng tôi vững chắc, lòng tôi vững chắc;
Tôi sẽ hát, phải, tôi sẽ hát ngợi khen” (Thi thiên 57:7).
Tôi sẽ hát, phải, tôi sẽ hát ngợi khen” (Thi thiên 57:7).
Kìa Cô Dâu Ta!
Đẹp bấy đôi mắt Ta;
Lòng ta rực
lửa! Tay Ta hồng ân dào-
Kìa xem chân Ta
nhanh nhẹn, hãy theo Ta.
Ở với Ta, con
chịu khinh khi, tuận đạo,
Giữa loại
người đố kỵ, phản bội, xấu xa!
*
* *
Tình yêu chịu
thương tích, sẵn sàng thiệt hại,
Song le con
theo Ta mãi.
Ngọn giáo
xuyên thấu trái tim con;
Sự sống Ta
tuôn chảy qua con trường tồn.
Như kẻ chinh
phục ra khỏi thập giá,
Con sẽ thức
giấc và lên nước Cha
Bằng hơi thở
tình yêu năng quyền của Ta.
Thơ
của Mechthild of Hellfde 1277
Jessie
Penn-Lewis
Minh Khải dịch
thuật. 6-3-2014