2 Sa-mu-ên 6-
Nhiều tín đồ, đặc biệt là những người vẫn còn ở giai đoạn đầu của hành trình đức tin trên trái đất này, người ta thấy họ chỉ là cá nhân được cứu rỗi và cứu chuộc, đang bước theo Chúa Jêsus. Tất nhiên, việc họ đến với nhau để "thờ phượng", "rao giảng" hoặc phục vụ chung là một vấn đề. Nhưng thực tế là toàn bộ các Cơ Đốc nhân được tái sinh trên trái đất hình thành trước mặt Đức Chúa Trời một "ngôi nhà thuộc linh", trong đó mỗi cá nhân được xây dựng với nhau như một "hòn đá thuộc linh" (1 Phi-e-rơ 2: 4-10), họ không được biết đến nhiều vấn đề quan trọng.
Tuy nhiên, Đức Chúa Trời muốn chúng ta nhìn thấy ngôi nhà hiện tại của mình, không phải là đá và xi măng, nhưng dù sao cũng là một thực tại thần thượng, với đôi mắt và tình yêu bằng tấm lòng của chúng ta. Ngài cũng muốn chúng ta cư xử trong nhà Ngài theo những chỉ dẫn trong lời nói của Ngài (1 Tim 3:15) và cẩn thận tránh bất cứ điều gì đi ngược lại những chỉ dẫn này.
Ở đây chúng tôi không muốn tham gia vào chủ đề quan trọng này theo cách chỉ dẫn, nhưng một lần nữa để làm rõ những gì vừa được nói, sử dụng ví dụ về hai con người đối nghịch từ Cựu Ước.
Mặc dù chúng ta chỉ tìm thấy đền tạm và đền thờ trong Cựu Ước, nhưng có những lời dạy dỗ quan trọng về ngôi nhà thuộc linh của Tân Ước trong các ví dụ của nó. Và nếu hai người được đề cập ở đây chỉ biết ngôi nhà hữu hình, thì về cơ bản chúng ta có thể học được rất nhiều từ họ cho hành vi của chúng ta trong ngôi nhà hiện tại của Đức Chúa Trời.
Có bao giờ chúng ta tự hỏi tại sao Đức Jehovah nói về Đa-vít rằng ông ta là một người vừa tấm lòng của Ngài không? (1 Sa-mu-ên 13:14, Công vụ 13:22).
Chúa không thích Đa-vít vì những lợi thế bên ngoài. Những điều này chỉ gây ấn tượng với loài người, và thậm chí cả những người ngoan đạo, như Sa-mu ên, không thoát khỏi xu hướng đánh giá con người theo vẻ bề ngoài của họ (1 Sa. 16: 7).
Chúa nhìn vào tấm lòng; Ngài nhìn thấy trong tấm lòng và cách thức của Đa-vít qua những thành quả khác nhau của ân sủng của Ngài, khiến chàng trai trẻ này, và sau đó là vua Israel, giống như vẻ đẹp và sự hoàn hảo của Chúa Giêsu Christ. Đa-vít là vị Vua đáng hứa hẹn và người chăn dân của Israel, con người đích thực vừa tấm lòng của Đức Chúa Trời, thậm chí dù ông có vài sự yếu đuối.
Không thể liệt kê ở đây tất cả những thành quả của ân sủng trong Đa-vít; Bây giờ chúng ta chỉ muốn nêu một điều: Như Đấng Christ đã nói: "Sự sốt sắng về ngôi nhà Chúa sẽ làm tôi tiêu hao" (Giăng 2, 17), vì vậy, trong thước đo của mình, Đa-vít quá yêu ngôi nhà của Đức Chúa Trời, biểu hiện của các mối quan hệ lâu dài của Chúa cho dân giao ước của mình.
Làm thế nào đây là một ví dụ đầy cảm hứng cho chúng ta? Để có thể tạo thành một "ngôi nhà thuộc linh" từ các "hòn đá sống" được cứu chuộc của mình, chính Đức Chúa Trời đã hi sinh Con yêu dấu của mình. Đấng Christ cũng yêu đền thờ thuộc linh nầy đến nỗi Ngài đã hiến chính mình cho họ (Ê-phê-sô 5:25). Vậy làm thế nào để chúng ta cũng phù hợp với tấm lòng của Chúa Cha và tấm lòng của Chúa Con, khi chúng ta yêu thương với cả tâm hồn mình, không chỉ các tín hữu, mà cả hội chúng, nhà của Ngài, như Chúa thấy?
Tình yêu thực sự đối với ngôi nhà của Đức Chúa Trời không chỉ bằng lời nói, mà còn trong hoạt động nhiệt thành vì hạnh phúc của Chúa.
Do đó, Đa-vít cũng đưa ra bằng chứng rõ ràng. Ông nghĩ về những gì cần thiết để xây dựng ngôi nhà này, vì nền tảng và sức mạnh của nó, vì sự lộng lẫy và vẻ đẹp của nó trong tâm trí của Chúa. Và sau đó là một sự nhộn nhịp trong việc khai thác các mỏ đá của đất nước và trong việc đốn cây khu rừng tuyết tùng của Li-ban. Ô tiếng đập đá và cưa gỗ! Thật là một gánh nặng và tải trọng khi lái xe bò trên đường phố, với những toa xe đầy đá đẽo, đầy sắt và đồng! Mặc dù Đa-vít, với tư cách là người cai trị dịch vụ, có thể gọi người mà ông muốn, nhưng chắc chắn sự háo hức của ông đã mang đến nhiều sự thúc đẩy bên trong lòng người làm việc.
Và không quên, trong nhiều năm, Đa-vít đã tích lũy và "chuẩn bị" một lượng lớn vàng bạc cho ngôi nhà của Chúa. Không phải cho ngôi nhà của riêng mình, ông đã thu thập tất cả sự giàu có này cho sự xây dựng nhà Chúa. Đa-vít không cần ai cho mình vật gì, cho một cuộc sống vô cùng huy hoàng theo phong cách của các hoàng đế thế tục. Bạn cần nỗ lực, nhưng cũng là một sự từ bỏ liên tục của sự tôn vinh và hưởng thụ thế giới của bạn. Những ai tiếp tục quan tâm đến ngôi nhà của Đức Chúa Trời đằng sau hàng trăm ngàn nguyên liệu quý này?
Chắc chắn chúng ta có thể đặt một số câu hỏi cho tấm lòng của chính mình: Tôi có yêu ngôi nhà thuộc linh của Đức Chúa Trời thời hiện tại khi chứng ngôn công khai về nó đã trở nên suy yếu trong thời đại của chúng ta không? Tôi có đưa ra bằng chứng về tình yêu này không? Tôi "chuẩn bị" gì cho ngôi nhà này và cho chứng cớ địa phương về sự tập hợp dân thánh của Chúa?
Không giống như Đa-vít, Mi-canh, vợ của ông ta, cũng là một phần của dân Chúa, hoàn toàn không có ích lợi gì và vô dụng với nhà của Chúa, thậm chí là một mối nguy hiểm nghiêm trọng đối với Đa-vít, làm ông ta tê liệt. Điều cao nhất bày tỏ tấm lòng đòi hỏi cô có lẽ chỉ là tình yêu của Đa-vít (1 Sa-mu-ên 18,20, 28), danh dự của nhà cô và có lẽ là mong muốn có con của chính mình (2 Sam 6:23). Điều đó phơi bày rõ ràng trong một ngày.
Khi Sau-lơ qua đời và Đa-vít được phong làm vua trên khắp Y-sơ-ra-ên, ông ta có khát khao lớn lao là mang hòm giao ước của Đức Chúa Trời vào thành phố của mình và đặt trong lều mà ông đã xây dựng. Ông ước được ở gần bên cái hòm thánh. Không có hòm và vinh quang liên quan của Đức Chúa Trời, căn lều này và ngôi đền tương lai sẽ trống rỗng.
Đầu tiên, Đa-vít muốn mang chiếc hòm cách huy hoàng, trên một chiếc xe mới đến Jerusalem. Nhưng điều đó đã thất bại. Ông ta phải học được rằng liên quan đến hòm, với nhà của Chúa, mọi thứ phải được thực hiện theo các quy tắc của lời Ngài.
Và sau đó đến ngày khi hòm của Đức Chúa Trời được đưa lên Jerusalem bởi những người sống vận chuyển bằng đôi vai, với sự vui vẻ náo nức của cả nhà Israel, với sự hân hoan và với tiếng kèn, cùng lễ vật hiến tế.
Mi-canh, tuy nhiên, đã không tham gia vào lễ hội này. Cô không có tình yêu dành cho Chúa cũng như cho ngôi nhà của Ngài. Cô chỉ nhìn ra cửa sổ nhà mình, và những gì cô thấy ở đó, cô không thích: Đa-vít, vị vua vĩ đại của Israel, anh hùng của nhiều trận chiến và chinh phục mọi kẻ thù, đã đến đó giữa đám rước, không, ông nhảy múa trước hòm của Chúa với tất cả sức mạnh. Cô bị xúc phạm với niềm vui của Đa-vít! Để không bị hạn chế, thậm chí Ông đã vứt bỏ trang phục hoàng gia của mình khi nhảy múa! Chẳng phải hoàng đế này đã chẳng nghĩ đến danh dự của chính mình sao? - Mi-canh, đứng đằng sau cửa sổ, đã phẫn nộ và coi thường ông trong lòng!
Khi Đa-vít trở về, cô tỏ vẻ sắc sảo với sự bất mãn của mình: "Hôm nay vua Israel được vinh hiển thay, mà ở trần trước mặt các con đòi của tôi tớ vua, làm như một kẻ không ra gì vậy!" câu trả lời cũng hay: "Ấy tại trước mặt Đức Giê-hô-va, là Đấng đã chọn lấy ta làm hơn cha nàng và cả nhà người, lập ta làm vua chúa Israel, là dân của Đức Giê-hô-va; phải, trước mặt Đức Giê-hô-va, ta có hát múa. Ta sẽ hạ mình xuống nhiều hơn nữa, tự xem mình là hèn mạt; dầu vậy, những con đòi nàng nói đó lại sẽ tôn kính ta". Bạn nhớ là Đa-vít chỉ nhảy múa, ngợi khen, vui mừng trước mặt một mình Chúa mà thôi!
Tấm gương của Mi-canh có trở thành chỉ dẫn, có giá trị cho thời điểm hiện tại của chúng ta chăng? Chúa muốn chúng ta thanh tẩy chính mình khỏi "những điều bất lương" đó (2 Tim 2:21). Làm một Cơ Đốc nhân theo danh nghĩa có thể dễ dàng biết bao, như sự thờ ơ với Chúa, với ngôi nhà và sự xây dựng nhà của Ngài, sẽ trở thành một vấp ngã và tuột dốc cho những ai sốt sắng vì điều đó. Rất ít người được vũ trang chống lại ảnh hưởng làm tê liệt này như một Đa-vít.
---Chúa đã phán xét hành vi của Mi-canh và Đa-vít như thế nào?
"Vì vậy, Mi-canh, con gái Sau-lơ, không sanh con cho đến ngày nàng thác", ở đây bằng những từ ngữ ngắn gọn. Hôm nay, Chúa phải từ chối tín đồ về phước lành khi họ chỉ sống cho bản thân và lợi ích của chính mình.
Nhưng Đa-vít, chỉ trở về "để ban phước cho ngôi nhà của mình", khi hòm của Chúa đứng "đúng chỗ của nó", và dân Chúa được cho ăn và ra về, rồi họvđã sớm nghe được lời tiên tri, "Đức Giê-hô-va phán hứa rằng Ngài sẽ dựng cho ngươi một cái nhà.... Như vậy, nhà ngươi và nước ngươi được vững bền trước mặt ngươi đời đời; ngôi ngươi sẽ được vững lập đến mãi mãi" (2 Sam 7: 11,16). Khi Đa-vít nghĩ về ngôi nhà của Đức Chúa Trời trước tiên và sau đó nghĩ đến ngôi nhà của mình, nhưng chính Đức Chúa Trời muốn chăm sóc ngôi nhà của Đa-vít và theo một cách quá sức tưởng tượng! Đức Chúa Trời không bao giờ là con nợ của chúng ta.
19-9-2019