Chủ Nhật, 22 tháng 9, 2019

Tình Yêu Của Giô-na-than

1 Sa-mu-ên 18: 1 TKTC, “Bấy giờ, xảy ra khi người (Đa-vít) đã nói với Sau-lơ xong, thì hồn của Giô-na-than gắn bó với hồn của Đa-vít, và Giô na-than thương-yêu người như chính hồn của mình”.
Đức Jehovah tìm thấy trong Đa-vít "một người vừa lòng” Ngài. Tuy nhiên, Đa-vít đã tìm thấy một người như vậy ở Giô-na-than. Con trai của kẻ thù của ông, Sau-lơ, đã mang đến cho ông một tình yêu sâu sắc, thấu hiểu, vì ông không thể tìm thấy ở Ê-li-áp, anh cả của chính mình, hay sau này ở Giô-áp, người cháu ruột, làm chỉ huy trưởng quân đội của ông. Tâm hồn của hoàng tử hoàng gia và người tị nạn của triều đình Sau-lơ đã kết hợp với nhau nhiều đeến mức họ chỉ là một tâm hồn.
Tình yêu của Giô-na-than không chỉ thể hiện ở cảm giác mà còn ở trong việc thương hại một nạn nhân. Với sự tuyên bố long trọng, anh ta đã lập giao ước với Đa-vít (xem thêm các chương 20: 13-17, 20, 30, 31; 23: 17) và kèm theo anh ta có một hành động từ bỏ tự trọng không kém. Anh ta đã cho Đa-vít các trang bị hoàng gia của mình: quần áo, kiếm, cung và thắt lưng. Bị thúc đẩy bởi sự chuyển động sâu sắc của trái tim yêu thương của mình, Giô-na-than đưa ra cho Đa-vít mọi yêu sách anh có thể làm với tư cách là một con người, một chiến binh và một hoàng tử của nhà Israel. Trên đầu của một người (Sau-lơ) được xức bằng sừng dầu của Sa-mu-ên, nên Giô-na-than đã thấy trong đức tin chiếc mão miện vàng sẽ dành cho mình. Đối với ông, ông là vị vua được Chúa chọn ở Israel. Viễn cảnh về vinh quang hoàng gia sắp tới của ông đã giúp ông, người thừa kế ngai vàng của Israel dễ dàng đặt ra bất kỳ yêu sách chính đáng nào dưới chân Đa-vít yêu quý của ông.

Điều gì đã khơi dậy tình yêu vị tha như vậy đối với Đa-vít trong lòng Giô-na-than? Rõ ràng cảnh tượng cậu bé chăn cừu được xức dầu ở thung lũng Ê-la, người không có gì ngoài cái trành ném đá và một vài viên đá đã thay thế cha mình là chiến binh của Đức Jehovah và là người được chọn của dân tộc ông, chống lại Gô-li-át và quân đội thù địch là Phi-li-tin ( 1 Sam 17
Tình cảm này ngày càng sâu đậm và lên đến đỉnh điểm khi Đa-vít đứng trước vua Sau-lơ với cái đầu của Gô-li-át, chiến lợi phẩm chiến thắng hùng mạnh của anh ta, nhưng là con trai của Gie-sê, người Bết-lê-hem (1 Sam 16), được biết đến với nguồn gốc thấp kém của mình. Vào lúc đó, "khi người đã nói với Sau-lơ xong, thì hồn của Giô-na-than gắn bó với hồn của Đa-vít, và Giô na-than thương-yêu người như chính hồn của mình" (18: 1).
Đầu tiên, vẻ đẹp của con người Đa-vít và ân sủng trong cách cư xử của anh ta có thể đã đánh thức tình yêu của Giô-na-than; nhưng nó đã được đào sâu và củng cố, trước tiên là nhờ kiến ​​thức về những gì Đa-vít đã làm để cứu Israel, và thứ hai là nhờ dần dần nhận thức về những gì Đức Chúa Trời đã đặt ra cho Đa-vít để đưa anh ta lên ngai vàng Israel.
Tình yêu của Giô-na-than không hề suy yếu khi anh hiểu biết ra rằng Đức Jehovah đang phá hủy vương quốc của nhà cha mình và trao nó cho Đa-vít, là người hàng xóm của mình (1 Sa-mu-ên 15:28). Tình cảm của Giô-na-than có đặc điểm của một tình yêu tự chối bỏ chính mình, đó là loại tình thương "của Đức Chúa Trời" (1 Giăng 4: 9). Và hoàng tử trẻ, ngoan đạo là một ví dụ đáng yêu về một "đức tin hoạt động thông qua tình yêu", như Phao-lô nói. Còn Đa-vít nói về Giô-na-than “tình yêu của anh là "tuyệt vời, hơn cả tình yêu của phụ nữ" (2 Sam 1:26)
Hôm nay, Giêsu Christ, Chúa của chúng ta, bằng xác thịt xuất phát từ Đa-vít, mong có những Giô-na-than của Ngài. Đây là những người yêu mến Ngài và có mối tương giao mật thiết với Ngài. Họ thấy Ngài trong "thung lũng Ê-la", vâng phục Đức Chúa Trời cho đến chết, đã chiến thắng kẻ có quyền lực của sự chết. Nhờ đức tin, họ cũng đã thấy Ngài trong vinh quang cao quý của mình ở bên hữu của Chúa Cha. Giống như Phao-lô (Phil. 3), giờ đây họ đã loại bỏ những lợi thế xác thịt và những gì họ có thể tự hào, để họ có thể "biết Ngài".
Có bao nhiêu người trong chúng ta được tập hợp theo cách này như Giô-na-than và Phao-lô? Sự phân biệt như vậy chỉ có thể đạt được nếu tình yêu dành cho Danh quý giá của Đấng Christ giải quyết bất kỳ sự gắn bó nào với những thành tựu và mục tiêu ích kỷ và chúng ta phải coi chúng là rác "bẩn thỉu" để có được Đấng Christ và tôn vinh Danh của Ngài.
BXL