Khi tâm trí
một tín đồ bị rơi vào trong tình trạng được đề cập đến trong chương trước,
người ấy phải tìm cách để được giải cứu. Trong chương trước, chúng ta chỉ có
thể bàn bạc cách vắn tắt về hiện tượng phổ biến và không thể chỉ ra tình trạng
của mọi người. Vì mức độ thụ động của mỗi người khác nhau, nên mức độ tấn công
của các ác linh cũng khác nhau; vì vậy, mức độ khổ sở của tâm trí cũng khác
nhau. Nhưng khi một tín đồ thấy rằng tâm trí của mình có bất cứ tình trạng nào
trong các tình trạng được đề cập trong chương trước, người ấy phải cảnh giác.
Rất có thể người ấy đã nhường lập trường cho các ác linh và đang bị chúng tấn
công. Nếu là như vậy, người ấy phải tìm cách để được giải cứu.
Sau khi đọc
bài học trong chương trước, hầu hết các tín đồ đều tự hỏi tại sao họ không chú
ý đến sự tra tấn trong tâm trí mình. Việc một tín đồ chưa từng biết được tình
trạng mà tâm trí mình đã sa vào không phải lạ lắm sao? Dường như người ấy luôn
luôn có tri thức đáng kể về những điều khác, nhưng về tâm trí của chính mình,
dường như người ấy chẳng biết gì cả. Mặc dù chịu nhiều sự tra tấn, nhưng người
ấy vẫn không chú ý đến điều đó lắm. Người ấy phải chờ có người khác nhắc nhở
rời mới nhận thức được tình trạng của chính mình. Sao trước đây
người ấy không nghĩ tới điều này? Chẳng phải điều này cho thấy rằng các ác linh
và tâm trí chúng ta có một mối liên hệ đặc biệt với nhau và tri thức của chúng
ta về tâm trí dường như nông cạn hơn bất cứ điều gì khác sao? Những ai chịu khổ
từ các ác linh đều phải trả lời câu hỏi này.
MÁNH KHÓE CỦA CÁC ÁC LINH
Khi mắt tín đồ được mở ra để nhìn thấy
tình trạng của chính minh, tự nhiên người ấy muốn tìm cách để được giải cứu.
Nhưng kẻ nói dối, các ác linh, sẽ không hiền lành đến nỗi để các tù nhân của
mình ra đi tự do. Chúng sẽ cố hết sức để ngăn trở tín đồ được giải cứu. Phương
pháp của chúng là sử dụng nhiều lời nói dối làm cái cớ.
Các ác linh sẽ nói với tín đồ: “Ý tưởng
bất chợt và tốt lành của ngươi là từ Đức Chúa Trời….các sự khải thị bất chợt
này là kết quả của nếp sống thuộc linh….trí nhớ kém của ngươi là do một điều gì
đó trong thân thể vật lý của ngươi….việc ngươi đột nhiên quên là tự nhiên…việc
ngươi quá nhạy cảm là vấn đề tâm tinh…trí nhớ kém là do di truyền….chứng mất
ngủ là một bệnh…ngươi mệt…ngươi không thể suy nghĩ là do làm việc quá
nhiều…ngươi không thể ngừng suy nghĩ vào ban đêm là do ban ngày ngươi đã sử
dụng tâm trí quá nhiều… các ý tưởng dơ bẩn đến từ tội lỗi lỗi mà ngươi đã phạm…việc ngươi không thể
nghe người khác là do các sự khác biệt về môi trường….lỗi hoàn toàn là ở nơi
người khác”. Có vô số lý do khác mà các ác linh cố ý đưa ra. Nếu tín đồ không
biết mình thật sự đang bị tấn công, mình thật sự đã lệch khỏi tình trạng bình
thường, thì các ác linh sẽ dùng những điều này và các lý do tương tự để che đậy
lập trường mà chúng ta giành được. Người ấy không biết rằng lý do thật chính
đáng là sự thụ động của người ấy; tâm trí người ấy đã trở nên trống rỗng và bị
các ác linh chiếm hữu. Các bệnh này là kết quả công tác của các ác linh. Tất
nhiên, chúng ta cũng phải thừa nhận rằng đằng sau những lý do này cũng có các
nguyên nhân tự nhiên pha trộn trong đó. Nhưng các kinh nghiệm của nhiều tín đồ
cho chúng ta biết rằng các ác linh là những kẻ quỷ quyệt nhất. Chúng có thể
công tác dựa theo các nguyên nhân tự nhiên và khiến các tín đồ nghĩ rằng các
hoạt động của họ chỉ liên quan đến các nguyên nhân tự nhiên, đến từ những điều
như tâm tính, thân thể vật lý, môi trường,..; vì vậy, các tín đồ quên rằng các
ác linh đã pha trộn chính chúng vào trong các nguyên nhân tự nhiên này. Các ác
linh thích che đậy các công tác của chúng bằng một chút nguyên nhân tự nhiên.
Tuy nhiên, có một điều chắc chắn: nếu nguyên nhân là tự nhiên thì tình trạng nguyên thủy của con người phải
được phục hồi khi nguyên nhân tự nhiên được loại bỏ. Nếu có một nguyên
nhân siêu nhiên pha trộn vào (do các ác
linh) thì con người sẽ không được phục hồi ngay cả khi nguyên nhân tự nhiên được
loại bỏ. Mọi trường hợp, liên quan đến một người không được phục hồi khi nguyên
nhân tự nhiên đã được loại bỏ, đều là do có sự pha trộn với các nguyên nhân siêu
nhiên. Thí dụ, khi anh em mất ngủ, các ác linh có thể cho anh em một cái cớ: “
Ngươi đã làm việc quá sức; ngươi đã bắt tâm trí mình làm việc quá sức. Đây là
lý do tại sao ngươi có bệnh này”. Nếu
tin lời của chúng, anh em sẽ ngừng làm việc và nghỉ một lúc, cố gắng không dùng
đến tâm trí của mình. Nhưng đang khi ngủ, anh em vẫn có hàng ngàn ý tưởng chạy
qua tâm trí mình. Điều này cho thấy rằng
bệnh của anh em không chỉ liên hệ đến nguyên nhân tự nhiên vì sau khi anh em
loại bỏ nguyên nhân tự nhiên, các triệu chứng của anh em vẫn không hết. Vì vậy,
chắc hẳn phải có một số nguyên nhân siêu nhiên pha trộn vào trong đó. Nếu anh
em không cố gắng xử lý các nguyên nhân siêu nhiên, sẽ không có phương thuốc nào
hiệu quả bất kể anh em loại bỏ các nguyên nhân tự nhiên ra sao.
Vì vậy, điều quan trọng nhát mà tín đồ
cần làm bây giờ là kiểm tra các lý do này đến từ đâu. Các ác linh rất có khả
năng khiến con người nghĩ rằng công tác của chúng được gây ra bởi một điều gì
đó tự nhiên. Chúng thường khiến tín đồ nghĩ
rằng chính mình có một số lỗi lầm. Theo cách này, công tác của chúng được che
đậy mà không bị phát hiện; vì vậy, chúng không bị loại trừ. Mỗi khi tâm trí tín
đồ có các ý tưởng bào chữa, người ấy phải kiểm tra mọi lập luận của mình. Tín
đồ phải truy nguyên nguồn gốc và kiểm tra
nguyên nhân của tình trạng hiện tại của tâm trí mình. Nếu không nếu
người ấy hiểu sai – nhầm lẫn nguyên nhân siêu nhiên với tự nhiên – các ác linh
sẽ có thêm lập trường. Mọi ý kiến mà người ấy có đối với tình trạng của chính
mình phải được chứng thực. Nếu không,
trước khi người ấy có thể lấy lại lập trường trước đây của mình thì một lập
trường mới đã được nhường cho các ác linh rồi. Nếu có những lúc không thể suy
nghĩ, người ấy phải hỏi tại sao. Nếu có những lúc có đầy các ý tưởng, người ấy
cũng phải hỏi tại sao.
Điều cần phải đề phòng nhất chính là
việc các ác linh lợi dụng tín đồ để công tác cho chúng hầu bảo vệ công tác của
chúng trong người ấy! Điều này có thể xảy ra vì một số tín đồ đã bị các ác linh
công tác trên mình một thời gian khá dài. Một tín đồ thường giúp đỡ các ác
linh che đậy lý do cho việc mình bị tấn
công; người ấy không để cho chính lý do tự lộ ra hoặc chứng minh rằng đó là
công tác của các ác linh! Theo cách này, người ấy trở nên tòng phạm của các ác
linh và giúp bảo tồn lập trường của chúng – ngay cả khi chính người ấy biết
rằng mình đang gặp rắc rối.
Vào những lúc như vậy, các ác linh sẽ
khiến xác thịt tín đồ cùng tham gia trong công tác của chúng. (Thật ra, xác
thịt luôn là đồng công của ma quỷ!) Chúng sẽ khiến tín đồ nghĩ rằng mình có thể
bảo tồn tâm trí mình khỏi việc bị ma quỷ chiếm hữu. Tín đồ làm như vậy vì sĩ
diện hoặc vì một lý do khác. Việc không sẵn lòng kiểm tra, sự tự mãn và việc không chịu buông bỏ kinh
nghiệm “thuộc linh” của mình là một sự ngăn trở lớn cho sự giải cứu. Tín đồ có thể nói: “Tôi không cần sự giải
cứu; vì vậy, tôi không muốn được giải cứu. Qua Đấng Christ, tôi đã chiến thắng
rồi; Ngài đã đắc thắng Satan; vì vậy, bây giờ tôi có thể phớt lờ Satan! Chúng
ta chỉ rao giảng phúc âm; không cần bận tâm về Satan!” Loại người này cũng sẽ
nói một số lời tương tự khác. Có thể, người ấy thậm chí sẽ nói với người phát
ngôn lẽ thật này với mình rằng: “ Nếu là như vậy, hãy kháng cự dùm tôi và cầu nguyện cho tôi”. Có
thể đây không phải là một lời thỉnh cầu không chân thành, nhưng cho dù là chân
thành đi nữa thì người ấy cũng chỉ đang cố gắng làm cho mình dễ chịu và để
người khác thực hiện công tác giải cứu cho người ấy. Người ấy phải biết rằng mình không thích nghe
về ma quỷ và công tác của hắn vì công tác ma quỷ đã ở trong tâm trí của người
ấy rồi. Người ấy sợ rằng một khi bị phát hiện, người ấy sẽ cần nỗ lực để xử lý
điều đó. Có thật là người ấy đã biết hết ma quỷ và không cần phải biết thêm gì
nữa không? Phúc âm không chỉ cứu người và giải cứu họ khỏi tội lỗi lỗi mà còn giải cứu họ khỏi Satan. Khi rao
giảng phúc âm, tại sao chúng ta không đề cập đến ma quỷ? Chẳng phải điều này
cũng giống như việc một người phạm tội lỗi lỗi nào đó và rất sợ người khác nhắc
đến tội lỗi lỗi đó sao? Một người bị ma quỷ
chiếm hữu sẽ sợ khi người khác nói đến ma quỷ. Đối với một người bình thường,
loại bàn bạc này chẳng có ý gì cả. Nhưng đối với một người có tâm trí bị ma quỷ
chiếm hữu, sẽ có rất nhiều lý do để sợ. Thật ra, khi một tín đồ nói những lời này, sâu xa trong
lòng, người ấy sợ rằng tình trạng thật của mình sẽ bị vạch trần. Nếu thật sự ma
quý chiếm hữu, người ấy nói những lời như vậy. Người ấy muốn che giấu chính
mình để tự an ủi mình.
Khi tín đồ được soi sáng và bắt đầu tìm
kiếm sự tự do, các ác linh sẽ đổ ra nhiều sự kiện cáo trong tâm trí người ấy.
Chúng sẽ nói rằng người ấy sai trật điều này điều kia. Sẽ có mọi loại kết án,
đổ lỗi và kiện cáo. Những điều này sẽ khiến các tín đồ bị chiếm hữu nhiều đến
nỗi không thể tiến lên để giành lại lập trường đã nhường cho chúng. Chúng biết
rằng tín đồ đã được soi sáng và không có cách nào lừa dối người ấy. Do đó,
chúng sẽ tiếp tục kiện cáo người ấy: “Ngươi sai rồi; ngươi sai rồi”. Vào những
lúc như vậy, tín đồ dường như sẽ lún vào một loại hố sâu của tội lỗi và không
có cách nào chỗi dậy nữa. Tuy nhiên, nếu tín đồ nhận ra đây là các lời lừa dối
của ma quỷ và hết lòng kháng cự chúng, người ấy sẽ đắc thắng.
Kinh nghiệm dạy chúng ta một điều. khi
tín đố hiểu được thực tại của tình trạng, biết rằng mình đã đánh mất chủ quyền
trong tâm trí mình và muốn chỗi dậy để giành lại chủ quyền này thì các ác linh
sẽ đánh trận cuối bên trong và khiến các tín đồ chịu dày vò nhiều lần hơn
trước. Vào lúc này, các ác linh sẽ lại dùng đến các lời nói dối quen thuộc của
chúng. Chúng sẽ bảo tín đồ rằng người ấy không còn có thể tự do nữa, người ấy
đã rơi quá sâu vào trong sự thụ động rồi, Đức Chúa Trời không còn sẵn lòng ban
sự thương xót nữa và tốt nhất người ấy đừng kháng cự, cứ để tình trạng như vậy
và sẽ không bao giờ có ngày người ấy được giải cứu. Tuy nhiên, người ấy không
cần chiến đấu và khiến mình chịu khổ vô ích. Tín đồ phải biết rằng người ấy
không sống nhờ vào ơn huệ của các ác linh! Dù phải chết, người ấy cũng phải có
được sự tự do. Không ai quá thụ động đến nỗi không thể được giải cứu. Đức Chúa
Trời luôn luôn vì người ấy và người ấy có thể được trả tự do.
Khi tín đồ hiểu được thực tại của tình
trạng, khi người ấy biết rằng tâm trí mình không bao giờ hoàn toàn tự do khỏi
ách nô lệ cho quyền lực của sự tôi tăm, và khi người ấy biết rằng mình phải
chiến đấu chống lại các ác linh để đập tan mọi đồn lũy của chúng, người ấy sẽ
thấy rằng các vũ khí cho chiến trận này phải là thuộc linh. Bất cứ điều gì của
xác thịt đều chẳng có ích chi. Người ấy sẽ thấy rằng dù có quyết tâm nhiều lần
vẫn không đủ và các phương pháp huấn luyện tâm trí hoặc trí nhớ cũng không
khiến người ấy có thể có được tự do. Vì tâm trí người ấy bị xiềng xích bởi các
quyền lực siêu nhiên, nên các vũ khí của xác thịt không thể tháo chúng ra hay
phá hủy chúng. Thông thường,một tín đồ chỉ nhận thức được mức độ mà quyền lực
của sự tối tăm chiếm hữu tâm trí của mình khi người ấy hết lòng muốn hiểu biết
lẽ thật thuộc linh – không phải các ý kiến trong tâm trí người ấy về lẽ thật – và chuẩn bị để chiến
đấu chống lại các ác linh hầu giành lại lập trường đã mất. Vào lúc này, chúng
sẽ chỗi dậy canh giữ lập trường mà chúng đã có được; tín đồ cũng sẽ thấy tâm
trí mình lộn xộn, thụ động, chậm chạp và vượt ngoài tầm kiểm soát của người ấy
biết bao. Người ấy cũng thấy rằng qua tâm trí, các ác linh đã sử dụng nhiều
phương tiện để dày vò mình và ngăn không cho mình hành động để giành lại lập
trường. Người ấy sẽ thấy rằng tâm trí mình thật sự là đồn lũy của kẻ thù và
người ấy không bao giờ hoàn toàn kiểm soát được tâm trí mình. Vào lúc này, người
ấy cũng nhìn thấy các phương pháp mà kẻ thù sử dụng để ngăn không cho người ấy
có thể hiểu lẽ thật mà tâm trí người ấy muốn biết, vì người ấy có thể nhớ những
điều không quan trọng, nhưng không thể hiểu biết hoặc ghi nhớ lẽ thật. người ấy
có thể cảm thức một loại kháng cự trong tâm trí mình đối với lẽ thật mà trước
đây người ấy tán thành.
Bây giờ là lúc bắt đầu chiến đấu vì sự
tự do của tâm trí. Tín đồ có sẵn lòng trở nên đồn lũy của Satan vĩnh viễn
không? Ai là người giải quyết nan đề này. Có phải là Đức Chúa Trời không? Không
phải là Đức Chúa Trời; đó phải là con người. Tín đồ phải chọn lựa và xem mình
muốn hoàn toàn hiến dâng cho Đức Chúa Trời hay để cho tâm trí mình trở nên lập
trường cho Satan thuê. Quyền lực của sự tối tăm sẽ được phép sử dũng tâm trí
người ấy sao? Mọi loại ý tưởng ra từ hố sâu sẽ được phép đổ ra qua phần này của
một người được cứu sao? Chúng sẽ được phép đổ đầy tâm trí người ấy bằng lửa của
địa ngục sao? Chúng sẽ được phép sử dụng tâm trí người ấy để lan rộng sự dạy dỗ
của chúng sao? Chúng sẽ được phép sử dụng tâm trí người ấy đển phỉ báng Đức
Chúa Trời sao? Chúng sẽ được phép kiểm tra tâm trí người ấy có quyền tự do ra
vào sao? Chúng sẽ được phép chống đối lẽ thật của Đức Chúa Trời
qua tâm trí người ấy sao? Chúng sẽ được phép dày vò người ấy qua tâm trí sao?
Chính tín đồ ấy phải tự đưa ra một sự lựa chọn! Câu hỏi đặt ra là tín đồ có sẵn
lòng trở nên con rối của các ác linh vĩnh viễn hay không. Chính tín đồ phải lựa
chọn; nếu không, sẽ không có cách nào được giải cứu. Điều này không có nghĩa là
tín đồ phải có sự tự tin. Đó là vấn đề tín đồ có thật sự chống lại các sự tấn
công của các ác linh hay không.
W.N (Người Thuộc linh)
W.N (Người Thuộc linh)