“Ngoài Jesus nào ai biết được”,
Điệp khúc nầy lặp lại không thôi,
Bài ca người nô lệ đơn côi,
Ca khúc thần còn hát lại mãi.
Tôi chỉ nghe lời điệp khúc ấy,
Chưa một lần biết hết bài ca,
Nhưng âm hưởng sứ điệp đậm đà,
Phước cho ai được nghe bài đó!
Trên linh tôi nó như lửa đỏ,
Dịu ngọt như thánh vịnh buổi chiều,
Cơn gió nhẹ hoàng hôn cô liêu,
Trên mặt nước hồ thu im lặng.
Ngoài Jesus nào ai biết đặng,
Và như vậy lại càng tốt hơn,
Không nên cho ai khác am tường,
Ngoài Cứu Chúa kính yêu vô đối.
Khi buồn rầu dường như cản lối,
Giữa Chúa với tôi trong cuộc đời,
Tôi chiếm được đầy đủ tuyệt vời,
Sự cảm thông của Ngài nhanh chóng.
Dù gánh nặng đường dài tồn đọng,
Bạn thân yêu chẳng thể tiếp tay,
Chẳng hiểu thấu nỗi khổ chua cay,
Cũng không thể góp phần gánh vác.
Thật khối nặng như nan giải nhất,
Anh em khác nào có thấy ra,
Đó là thập giá riêng biệt sâu xa,
Chỉ thiết thực cho tôi từng trải.
Khổ kín giấu hay công khai đấy,
Nơi chơn Chúa tôi đặt xuống rồi,
Giao Jesus gánh vác kịp thời,
Bằng phương cách nhiệm mầu, dịu ngọt.
Chúng đẩy tôi đến Ngài thân mật,
Người Bạn Thật quá đổi thân yêu,
Đến với tôi thân cận dường nào,
Tôi cúi xuống vác cây thập giá.
Đó là đường dẫn thật quý hóa,
Tuôn đổ ra ân điển dồi dào,
Theo Ngài trong bóng tối kín sâu,
Ái tâm Chúa tôi am hiếu tốt.
“Ngoài Jesus nào ai biết tất?”
Tiếng nhạc du dương cho mỗi ngày,
Trũng bóng chết trải bấy lâu nay,
Đều hòa hợp đường dài theo Chúa.
“Ngoài Jesus cần ai biết nữa?”
“Chúa ơi, con chúc tạ danh Ngài,
“Ban cho nỗi buồn thánh xưa nay,
“Không ai biết rõ trừ ra Chúa!”
Minh Khải cảm tác—29-7-2015
(Nguồn: F.R. Havergal’s Poetrry, 1836-1879, Anh Quốc—Khải thị
2:9, “Ta biết sự hoạn nạn ngươi, sự nghèo khổ ngươi ..và lời nhạo báng…)