Thứ Tư, 8 tháng 5, 2019

Áp-ra-ham-9-



--Nơi được Đức Chúa Trời chọn
"Họ đến chốn Đức Chúa Trời đã phán dạy; tại đó, Áp-ra-ham lập bàn thờ, chất củi lên, trói Y-sác con mình lại, để lên đống củi trên bàn thờ" (Sáng 22:9)
Nơi được Đức Chúa Trời Chúa chọn nằm trên một trong những ngọn núi ở vùng đất Mô-ri-a (người ta tin rằng đền thờ do Sa-lô-môn sau đó được xây dựng trên ngọn núi này, sau khi Đa-vít đã dựng lên một bàn thờ ở đó theo lệnh của Chúa và "chuẩn bị nơi này" (2 Sa 24:18, 1 Sử 21:18, 2 Sử 3, 1.2).Y-sác, người đã được hiến tế và phục sinh trên ngọn núi này trong bức tranh, như chúng ta đã thấy, là tiền thân của Chúa Jesus, người chết và được phục sinh.
Có lẽ chúng ta tìm thấy ở đây một manh mối ẩn giấu của hội thánh, "đền thờ thánh trong Chúa", được thành lập trên cái chết và sự phục sinh của Chúa (Êph 2:21)? Hội chúng được xây dựng trên "tảng đá" của Đấng Christ, Con của Đức Chúa Trời hằng sống (xem Mathio 16,16,18, 1 Cô 10: 4). Không có gì và không ai có thể làm lung lay nền tảng đó. Há không phải suy nghĩ này cho chúng ta sự thoải mái và tự tin trong một thế giới mang đặc tính bất ổn và không nhất quán, và các nền tảng đạo đức đều dao động và rúng động sao?
Tên "Mô-ri-a" có nghĩa là "Đức Giê-hô-va sẽ thấy". Áp-ra-ham đặt đức tin của mình dựa trên lời hứa này và không thất vọng. Với lời hứa này của Đức Chúa Trời, ông đã ra đi một cách khó khăn và "không vì sự vô tín mà nghi hoặc, trái lại, bởi đức tin càng thêm mạnh mẽ mà tôn vinh Đức Chúa Trời" (Rô 4:20).

-
--Áp-ra-ham xây dựng bàn thờ
"Áp-ra-ham lập bàn thờ, chất củi lên".

Theo chỉ dẫn của Đức Chúa Trời, Áp-ra-ham đã xây dựng bàn thờ trên núi và chất củi lên. Trong văn bản cơ bản ở đây đứng trước chữ "bàn thờ" có mạo từ xác định (the), mà với một ngón tay, một điều được chỉ ra. Áp-ra-ham đã xây dựng các bàn thờ trước đây, nhưng tại đây, ông đã xây dựng (cái) bàn thờ mà ông muốn hiến tề con trai của mình.
Hai điều đánh dấu cuộc đời của Áp-ra-ham: bàn thờ và lều trại. Bốn lần chúng tôi đọc rằng ông ta đã xây dựng một bàn thờ (xem Sáng 12: 7, 8; 13:18, 22: 9), và lều trại của ông được nhắc đến nhiều lần (xem Sáng 12: 8, 13: 3, 18 ; 18,1.2,6,9,10). Chiếc lều cho thấy tính chất ngoại lai trong cuộc sống của ông có trên trái đất. Ông không có nơi ở vĩnh viễn, và là một người xa lạ với vùng đất mà Đức Chúa Trời đã hứa dòng dõi ông sẽ thừa kế (xem Sáng thế ký 23: 4, Hê 11: 9, 13).
Là người vô gia cư trên trái đất, tầm nhìn đức tin của ông được hướng đến ngôi nhà trên trời: "Vì người trông đợi một thành có nền tảng, mà Đấng kiến trúc và tạo lập thành ấy là Đức Chúa Trời " (Hê 11: 10,14-16). Đồng thời ông biết và rất thích thông công với Chúa. Đây là những gì bàn thờ nói đến. Các sự giao tiếp ẩn giấu nhiều hơn với Đức Chúa Trời đã bù đắp cho sự mất mát được cho là niềm vui của thế giới này và cho ông sức mạnh để tránh xa thế giới và các hoạt động của nó.
-
-Để (Y-sác) lên đống củi trên bàn thờ -
Ông “trói Y-sác con mình lại, để lên đống củi trên bàn thờ"
Trong những câu này, Áp-ra-ham được trình bày cho chúng ta là người làm mọi sự. Ông xây dựng bàn thờ và xếp lớp củi lên. Ông ta trói con trai là Y-sác và đặt nó lên củi. Ông đã làm mọi thứ cần thiết để hiến tế con trai mình.
Giống như Áp-ra-ham làm tiêu biểu, Đức Chúa Trời, Cha, đã làm mọi cách để làm rõ vấn đề về tội lỗi một lần và mãi mãi và đưa dân đã bị hư mất trước đây đến tấm lòng của Cha yêu thương của mình. Chính Đức Chúa Trời, đã phán xét Chúa Jêsus, Đấng ở trên thập giá Gô-gô-tha,vì Ngài đã mang nặng những tội lỗi của chúng ta (Rô 8: 3). "Đức Chúa Trời đã khiến cho Đấng vốn chẳng biết tội lỗi trở nên tội lỗi vì chúng ta, hầu cho chúng ta ở trong Ngài được trở nên sự công nghĩa của Đức Chúa Trời" (2 Cô 5:21).
Chúa Jesus, Đấng không có tội lỗi và tôn vinh Đức Chúa Trời trong suốt cuộc đời mình, đã phải chịu đựng sự phán xét của tội lỗi. Nhưng đức tin biết: Ngài phải cần và chỉ mình Ngài có thể trở thành con chiên hiến tế cần thiết