“Nhưng cha người không chịu và cãi rằng: Cha biết,
con; cha biết” (Sáng thế ký 48:19)
Gia-cốp già đi. Sau một cuộc đời được đánh dấu
bằng chiều sâu hơn là độ cao, cuối cùng ông cũng trải nghiệm niềm vui lớn khi
nhìn thấy con trai minh là Giô-sép, tưởng là đã chết, mà lại còn sống. Và bây
giờ Giô-sép, người đàn ông có quyền thế và khôn ngoan này, đứng trước cái chết
của cha mình, Gia-cốp -- một cảnh tượng thật cảm động.
Khi có hai người trẻ tuổi vô danh bước tới trước
mặt ông, Gia-cốp hỏi con trai mình, hai anh nầy là ai. Và Giô-sép trả lời, chắc
chắn không phải không có một chút tự hào: “Ấy là những con trai của con mà Đức
Chúa Trời đã cho con tại xứ nầy".
Nhưng hành động theo sau của cha mình là không
thể hiểu được đối với Giô-sép. Khi Gia-cốp đặt hai tay lên hai đứa cháu nội của
mình, ông ta giơ chéo hai tay mình, mà theo ý kiến của Giô-sép, đứa con trai thứ hai sẽ nhận được sự ban phước
của đứa con đầu lòng là sai lầm. Và Giô-sép nghĩ rằng anh phải sửa cha minh lần
này: "Không phải vậy đâu, bố ơi!"
Không phải câu trả lời của Gia-cốp theo nghĩa mẫu
mực, nhưng thường là câu trả lời của Cha thiên thượng của chúng ta: "Bố biết!
Con ơi!! Bố biết mà!”Thật là một sự thoải mái tuyệt vời có trong câu ngắn ngủi này!
Há Gia-cốp không phản ánh một cái gì đó trong sự vĩ đại và khôn ngoan của Đức
Chúa Trời chúng ta hay sao?
Có lẽ bạn bồn chồn và nghĩ rằng bạn phải tự mình can thiệp
vì nếu không sẽ có chuyện gì đó không ổn. Nhưng Chúa có thực sự đã bỏ lỡ điều
gì không? Nhu cầu cuộc sống của bạn có quá thấp đối với Ngài không? Không, Chúa
không bỏ qua bất cứ điều gì. Chúa biết từ lâu. Điều này chắc chắn giúp ta nhận
thức rằng Chúa biết tất cả mọi thứ có thể cung cấp cho các bước đi của bạn vào
ngày này cả về sự ổn định và an ninh.”Con là đứa con yêu dấu của bố mà!”