Khải Huyền 2.17, “Kẻ đắc thắng, ta sẽ cho ma-na giấu kín, cũng sẽ cho người một viên đá trắng, trên đó có viết tên mới, ngoài kẻ nhận được chẳng ai biết đến.'
Trong lá thư gửi Bẹt-găm,
người chiến thắng tình trạng hội thánh của mình được hứa rằng anh ta sẽ nhận được
từ Chúa một viên đá trắng, trên đó có viết một cái tên mới mà không ai biết
ngoài người tiếp nhận (Khải Huyền 2:17).
Đá trắng được sử dụng theo
nhiều cách khác nhau trong đế quốc La mã tại thời điểm lúc đó. Trong các cuộc
thi đấu thể thao, những người chiến thắng nhận được những viên đá trắng như sự
công nhận; trước tòa án, sự vô tội của bị cáo đã được xác nhận bằng một viên đá
trắng; Trong những bữa tiệc lớn, những vị khách danh dự cũng được tặng một viên
đá trắng. Tóm lại: viên đá trắng là dấu hiệu sự nhìn nhận.
Ai chiến thắng sẽ được Chúa
công nhận. Và không chỉ vậy. Sự công nhận cũng đã tương ứng với hành vi và lối cư
xử của chúng ta trong đời sống - bởi vì sẽ có một cái tên mới trên “đá trắng”. Trong
thánh kinh, tên thường có nghĩa là, một người nào đó được định tính chất bởi cái
tên của người đó. Bạn đọc Kinh thánh sẽ thấy tên của một người nào đó sẽ phản
chiếu tánh tình người đó. Thí dụ ông Lót, tên “Lót” có nghĩa là “nhuộm đen”, định
tính chất cuộc đời của Lót, vì Lót đã bị tình trạng ô tội của Sô-đôm nhuộm vào.
Chúa sẽ ban cho những kẻ
chinh phục một sự thừa nhận rất cá nhân và sự nhìn nhận thuộc riếng về cá nhân đó.
Những kẻ chinh phục sẽ yêu thích “viên đá trăng” này và gìn giữ nó trong niềm danh
dự biết dường nào!
Có lẽ đôi khi chúng ta giống
như An-ti-ba (tên của người có nghĩa là “chống lại tất cả”), con người có lẽ
khá đơn độc và không thể tin tưởng vào sự công nhận của người khác về anh (xem
câu 13). Chúng ta sẽ làm gì nếu bạn bè
không nhìn nhận mình? Chúng ta có hài lòng vì chỉ có Chúa nhìn nhận chúng ta và
Ngài sẽ cho chúng ta thấy điều này rất rõ ràng không?