Người Có Uy Thế Với Đức Chúa Trời Được Minh Họa Trong Noah
" Công Nghĩa Theo Đức Tin”
"Có lời Đức Jehovah phán với tôi: hỡi con người, đất nước nào không trung thành và phạm tội chống lại Ta và Ta sẽ giơ tay ra chống lại nó, cắt đứt nguồn lương thực, giáng cơn đói kém và diệt hết người cùng thú vật trong đó, thì dù trong đất nước đó có ba người nầy là Noah, Daniel và Job, cũng chỉ cứu được hồn của họ nhờ sự công chính của họ, Chúa Jehovah phán vậy...hay là nếu Ta sai ôn dịch đến trong đất đó, nếu Ta trút cơn giận mà làm đổ máu, diệt hết người và thú vật khỏi nó, thì dù có Noah, Daniel và Job ở đó, Chúa Jehovah phán, thật như Ta hằng sống, họ cũng chẳng cứu được con trai hay con gái của họ, nhưng chỉ cứu được mạng sống họ nhờ sự công chính của họ mà thôi" (Eze. 14:12-14,19-20).
"Đức Jehovah phán với tôi; dù Moses và Samuel đứng trước mặt Ta, lòng Ta cũng không hướng về dân nầy. hãy đuổi chúng khỏi Ta, và bảo chúng đi đi" (Jer. 15:01).
Đức Chúa Trời ghi nhận những ai có uy thế với Ngài
Đó là một điều đáng chú ý mà Chúa đang làm, theo cách này, Ngài chọn lọc một vài tên người và mang họ đến đối chọi với tình hình rất tối tăm và tuyệt vọng như vậy, và nói về họ: "Mặc dù những người nầy đã có ở đó, và mặc dù những người nầy đứng trước mặt Ta, cũng sẽ không tạo nên sự khác biệt; chỉ một mình họ, bởi chính họ, sẽ được cứu”. Trong khi làm điều này, Ngài đã lựa chọn từ tất cả những người đã từng chiếm ưu thế với Ngài, là những người, nhiều hơn bất kỳ những người khác, có uy thế với Đức Chúa Trời. Nếu bất cứ điều gì có thể được thực hiện, nếu Đức Chúa Trời có thể bị ảnh hưởng, chịu thuyết phục để phải can thiệp, để thay đổi tình hình quá tuyệt vọng, những người đó sẽ làm điều đó, và sẽ là những người có quyền lực với Đức Chúa Trời. Điều đầu tiên đánh động chúng ta là –Đức Chúa Trời ghi nhận những người có quyền lực với Ngài. Chúa thực hiện điều đó trên con đường rất dài. Thực sự, Ngài nói rằng, : "Ta lấy điều đó ứng cho sự khả thi rất giới hạn – nơi có thể có sự kết thúc nếu không có những người nầy; nếu bất cứ điều gì có thể được thực hiện, dù tình hình tuyệt vọng, đây là những người sẽ làm thay đổi tình hình. Điều lưu ý là Đức Chúa Trời ghi nhận những người có quyền lực với Ngài. Đức Chúa Trời biết họ, Ngài biết những gì Ngài đã làm, những gì Ngài đã bị bắt buộc phải làm vì cớ những người như vậy.
Đức Chúa Trời đặt chính Ngài vào tay con người
Theo suy luận, điều này mang chân lý là Đức Chúa Trời đặt chính mình vào tay của con người. Đức Chúa Trời sẽ không di động trừ khi có những người chiếm ưu thế với Ngài, và suy luận là: "Ta là bàn tay của ngươi, nếu ngươi nhấn mạnh vấn đề đủ xa, nếu ngươi muốn tìm hiểu làm thế nào để chiếm ưu thế”, Đức Chúa Trời, hoặc sẽ không di chuyển theo hiểu biết làm thế nào để chiếm ưu thế với Ngài trong một hoàn cảnh hay vấn đề. Đó là một cái gì phải suy nghĩ đến. Nếu một tình huống có thể được thay đổi, Đức Chúa Trời nói: "như vậy và đó là những gì mà người đó muốn và thông qua người đó mà Ta sẽ làm điều đó’. Tất nhiên, tôi không bàn đến các tình huống trong bối cảnh hai đoạn trong Ezekiel và Giê-rê-mi. Đó không phải là điểm chính của bài nầy.Tôi không nói về tình hình ở Israel, mà đã trở thành một tình hình không thể, xử lý và giải pháp của nó là một trong những điều chỉ có thể được thực hiện thông qua sự phán xét, --và phán xét khủng khiếp của bảy mươi năm lưu đày. Đức Chúa Trời đối phó với nó theo cách đó. Nhưng Ngài đã đạt đến điểm chính, nơi mà không có người nào có thể yêu cầu Chúa đối phó với nó ngay tại chỗ, và nó sẽ xảy ra. Đó không phải là mối quan tâm của chúng tôi vào lúc này.
Đó là: có những tình huống mà trải một chặng đường rất dài, như chúng ta sẽ thấy, vẫn còn được mở ra cho thiên đàng xử lý, nhưng sẽ không bao giờ được giải quyết trừ khi có những người biết làm thế nào chiếm ưu thế với Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời ban tặng bản thân mình để được chiếm ưu thế, mang trong chính mình tất cả các quyền lực tối cao của Ngài, trong mọi ân sủng của Ngài, trong lòng thương xót của Ngài, giao cho những con người và dân chúng nào biết bí quyết chiếm ưu thế.
Bây giờ chúng ta hãy lưu ý vào chính điểm này, vì sợ rằng trái tim của chúng ta bắt đầu mất sự đảm bảo và hy vọng, rằng những người đã được đề cập ở đây như là các ví dụ nổi bật nhất về sự việc chiếm ưu thế với Đức Chúa Trời đã không được ghi nhận về những gì có trong chính họ. Có hai điều mà có thể làm cho Chúa ghi nhận họ.
Một mối quan hệ từ tấm lòng với Chúa
Một mối quan hệ từ tấm lòng của họ với Chúa. Nhìn vào những người nầy: Noah, Daniel, Job, Moses, Samuel. Vâng, có một số điều lớn lao về những người nầy. Chúa đã không che đậy phía bên kia. Đôi khi bạn có một chút ngạc nhiên về những gì Chúa nói về một số người trong họ. Nếu bạn đọc toàn bộ câu chuyện, bạn cảm thấy rằng có thể có một số lập trường của sự mâu thuẫn ở đây trong những người này. Bạn biết kết cuộc của Noah - một hình ảnh rất buồn. Bạn nghe thấy một vị sứ đồ trong Tân Ước nói: "Các ngươi đã nghe nói về sự kiên nhẫn của Job" (James 5:11), nhưng khi bạn đọc sách Job, đôi khi bạn cảm thấy rằng có một người không có sự kiên nhẫn, đó là Job . Chúng ta biết về Moses, và thậm chí Samuel dường như hầu hết đã vượt ra ngoài một đám mây. Vâng, tôi nghĩ rằng điều rõ ràng là trong trường hợp của họ, như trong trường hợp của rất nhiều những người khác mà đã được Đức Chúa Trời nêu lên làm các ví dụ đề điều này hay điều kia, không phải vì những gì họ có trong bản thân mình mà Đức Chúa Trời đã chọn họ ra , nhưng trong mọi trường hợp bạn nhìn thấy điều này: -- mặc dù nhân tính của họ, điểm yếu đuối của họ, thất bại của họ, sự lầm lẫn của họ, còn có mối quan hệ từ trái tim của họ đối với Chúa mà không có thể được đặt câu hỏi, và khi bạn nhìn vào bối cảnh của những đoạn văn nầy, đó là điều đầu tiên của tất cả mọi sự đã gây ấn tượng cho bạn - - đó là trái tim của những người này.
Đức Chúa Trời đã gặp rắc rối về trái tim của dân này. Lời tiên tri về Israel vào thời điểm này là: ‘Trái tim của dân này đã lìa khỏi Ta, và quay đến thần tượng’. "vì dân nầy chỉ lấy miệng đến gần Ta, lấy môi miếng tôn vinh Ta, nhưng lòng chúng nó thì cách xa Ta lắm" (Isa. 29:13). Nó là một câu về tấm lòng, và tình trạng đó của trái tim mà về lâu về dài đã mang lại bế tắc này -- Đức Chúa Trời không có thể làm gì. Trái ngược lại điều đó, những người được đề cập ở đây, mặc dù có các điểm yếu đuối của con người, họ là những người có trái tim ở một nơi hoàn toàn với Chúa.
Nhưng đó không phải là tất cả. Đó là một điểm bắt đầu, nhưng có một lý do tại sao Chúa lựa ra những người nầy. Bởi vì có một số yếu tố thuộc linh là những đặc điểm tuyệt vời trong cuộc sống của họ, các yếu tố đáng kể với Đức Chúa Trời. Khi bạn nhìn vào mỗi một trong những người nầy, đọc câu chuyện của họ và tổng hợp tất cả lại, bạn phải nói: Đó là điều đánh dấu cuộc sống của người đó. Mỗi một trong số họ là hiện thân của một cái gì đó, và đó là điều đáng kể với Đức Chúa Trời và là cơ sở của của việc họ có quyền lực với Đức Chúa Trời. Đó là những gì chúng ta theo đuổi tại thời điểm này - làm sao có quyền lực với Đức Chúa Trời.
Hai cách đánh giá loài người
Tôi có thể dừng lại đây, tiếp sau những gì tôi vừa nói, nhưng tôi nói thêm lời này. Có hai cách mà chúng ta có thể đánh giá người ta, mà nhờ đó chúng ta có thể xét họ và lịch sử của họ và đi đến kết luận về họ. Có mặt tự nhiên, cách mà người ta nhìn vào người khác theo cách thiên nhiên. Khi thế giới đọc câu chuyện của một số những người nầy, chẳng hạn như David, và những người khác,- tốt lắm,- họ tổng hợp tất cả bằng một nụ cười nhạo báng và xếp tất cả vào loại không xứng đáng. Đó là cách tự nhiên của người ta khi đánh giá và thẩm định giá trị của họ, và đó là điểm mà do đó Chúa đến với bạn bè của Gióp. Họ xét đoán Job theo cách tự nhiên, bởi nhãn quan của mắt, bởi những gì xuất hiện trên bề mặt, và tổng kết ông là người xấu. Bạn có thể nhìn vào các người của Đức Chúa Trời như thế, chỉ cần ghi nhận các vết nhơ, các điểm yếu đuối và tất cả mọi điều về mặt con người, đó là, sau hết mọi sự, chất liệu nghèo nàn trong cái tốt nhất. Rất ít có người nào, nếu có, có bao giờ đi ra khỏi các sự xét đoán theo cách của con người cách hoàn toàn, để tự do đối với loại xét đoán đó. Nhưng có một cách khác, và đó là cách xét đoán các giá trị thuộc linh của họ, để đánh giá cách thuộc linh.
Chỉ ở đây mà Chúa nói: "Đừng đụng đến những người được xức dầu của Ta, chớ làm hại các nhà tiên tri của Ta” (I Chron 16: 22.). Tại sao họ muốn đụng người được xức dầu của Chúa? Bởi vì họ đã xét đoán sai và đã đi đến kết luận sai về các người đó. Chúa sẽ không để cho chúng ta chạm vào bất kỳ một người nào của Ngài, mặc dù nhiều người có thể có lỗi lầm khi xét đoán chúng ta. Đó là một điều rất nghiêm trọng để nhớ rằng: bàn tay của chúng ta không được đặt trên bất cứ điều gì của Chúa đã xét đoán, điều đó phải giao cho Chúa. Có thể có nhiều điều từ quan điểm của chúng ta và sự xét đoán của chúng ta sẽ biện minh cho việc chúng ta có một thái độ đối kháng hoặc địch thù, nhưng Chúa sẽ không có điều đó. Điều đó xuất phát trong trường hợp của Job. Moses là một chiếc bình phàm nhân yếu đuối, có khả năng tạo ra những sai lầm, nhưng hãy xem những gì Chúa đã làm với những người tấn công Moses, và chạm vào việc ông được Đức Chúa Trời chấp nhận, vị thế của ông trước mặt Chúa! Tôi cảm thấy đó là điều cần thiết để chúng ta nhớ điều đó, bởi vì những người thuộc về Chúa rất quý giá và không được đụng đến. Luôn luôn có hai cách để nhìn và đánh giá người và dân của Đức Chúa Trời. Có bên tự nhiên nầy mà có rất nhiều điều để chỉ trích, nhưng Chúa sẽ không tán thành nếu chúng ta làm điều đó. Có cách thuộc linh để đánh giá, và cần thiết nhìn xa hơn và xem như thế nào những người nầy đáng kể cho Đức Chúa Trời, cho dù không có cái gì là không thuộc về Chúa.
Noah được Đức Chúa Trời chọn lựa
Có nói rằng - và là chỉ giới thiệu-- chúng ta có thể đến người đầu tiên trong những người này, Noah. Đây không phải là một bài nghiên cứu về cuộc đời của Nô-ê, và chắc chắn không nói về trận lũ lụt, nhưng chỉ bàn về điểm đặc biệt này – uy thế với Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời đã chọn Noah ra từ giữa một quần chúng rất đông đảo và nói: "Nếu Ta có thể bị mất ưu thế, nếu Ta có thể bị thuyết phục, Noah sẽ làm điều đó, từ tất cả mọi người, chỉ ông có thể làm điều đó". Noah ở giữa thiểu số. Có lẽ bạn đã không nghĩ rằng Noah là quá quan trọng như điều đó, và tất cả những gì bạn biết về ông là ông đã tạo ra chiếc tàu. Bạn luôn luôn kết hợp chiếc tàu và cơn lũ lụt với Noah, và đó là tất cả những gì gồm tóm lại. Nhưng ở đây thời kỳ phân phát đóng lại, toàn bộ trật tự mọi thứ hiện hữu đang qua đi, những người trước cơn hồng thủy, các tộc trưởng, cuộc gia tể theo Môi se, cả chế độ quân chủ, chức vụ tiên tri trong thời kỳ cũ sắp kết thúc. Đức Chúa Trời nhìn qua toàn bộ và thấy những con người đã thắng thế với Ngài, và Ngài đưa ra năm người trong số họ. Người đầu tiên Ngài đề cập đến là Noah - một người đã đứng trên một mức độ rộng lớn của thời gian. Chúa nói: "Nếu Ta có thể được di động, Noah sẽ di động Ta. Ta sẽ phải chịu thua ông ta. ' Vâng, chắc chắn điều đó buộc chúng ta phải nhìn xem những gì có trong trường hợp của Noah mà đại diện cho sự chiếm ưu thế với Đức Chúa Trời.
Tôi nghĩ chìa khóa là trong Hê-bơ-rơ 11: 7: "Bởi đức tin, Nô-ê, được sự cảnh báo của Đức Chúa Trời về những điều không nhìn thấy, động lòng kính sợ, chuẩn bị một chiếc tàu để cứu nhà mình, mà qua đó ông lên án thế giới, và trở thành người thừa kế của sự công bình mà theo đức tin". Đó là lời tóm tắt, nhưng còn thiếu chi tiết.
Noah đứng một mình vì Đức Chúa Trời
Trước hết, chúng ta trở lại thời Nô-ê. Bạn đọc chương 6 và 7 của Genesis và toàn bộ tình trạng này liên quan đến Noah được giới thiệu. Có tuyên bố rằng Đức Chúa Trời đã nhìn và thấy, và Ngài đã thấy gì? Toàn bộ loài người, trong trí tưởng tượng của lòng họ đều bại hoại, xấu xa, một trạng thái phổ quát về tội ác và tẻ tách Đức Chúa Trời, về tình trạng vô thần và tội ác tích cực quá hoàn toàn, rất khủng khiếp, đến nỗi Đức Chúa Trời ăn năn vì rằng Ngài đã làm nên con người trên trái đất, và Ngài nói: "Ta sẽ xóa sạch khỏi mặt đất, loài người mà Ta đã tạo dựng, từ loài người cho đến loài súc vật, loài bò sát, loài chim trời, vì Ta lấy làm tiếc đã dựng nên chúng". Sau khi Đức Chúa Trời đã nói điều đó, và sau đó các câu tiếp theo là: "Nhưng Noah được ân huệ trước mắt của Chúa. "Nhưng Noah ..."- sự ngoại lệ. Sau đó, vào đầu chương thứ bảy, bạn có lý do tại sao: "... vì trong thế hệ nầy Ta thấy con là người công chính duy nhất trước mặt Ta”.
Vâng, điều đầu tiên về Noah là: - ông đứng đúng với Đức Chúa Trời như một người cô độc, cô đơn, trong một vũ trụ của sự gian ác, một con người trong số tất cả mọi người, phân biệt với chúng bằng sự công bình trổi hơn mọi điều hoàn toàn gian ác. Một người trung thực với Đức Chúa Trời trong khi tất cả những người khác đã lìa bỏ. Thật dễ dàng cho Noah bị trôi giạt biết bao, không chỉ bởi tội lỗi và bầu không khí và trào lưu chung của các sự vật, nhưng bằng cách này: "Vâng, tất cả mọi thứ đã đi xa. Đức Chúa Trời đã không có được bất cứ điều gì, và còn những gì là tốt nếu cố gắng đứng đúng chứ? Việc ta sử dụng sự cố gắng để giữ lại khi tất cả mọi thứ đã đi xa là gì? " Vì vậy thường thường người của Chúa bỏ cuộc, không vì cớ không có người khác của Chúa trên trái đất, cũng không phải vì cớ không có người công bình khác, cũng không phải vì không có một cơ đốc nhân nào trên khắp thế giới, nhưng vì mọi thứ đã trôi giạt quá xa như vậy, đã tẻ tách rất rộng rãi đối với tâm trí được tiết lộ của Chúa, và đã dấn vào vào điều kiện kinh khủng như vậy mà họ nói: "Thật không ích lợi gì khi cố gắng đứng cho những gì của Đức Chúa Trời trong bất kỳ ý nghĩa đầy đủ nào?
Chúng ta cũng có thể chấp nhận những điều như họ đang có và đầu hàng, và tạo ra điều tốt nhất từ công việc xấu. - Các loại lập luận đó là kết quả của tình hình, triển vọng, hướng nhìn dường như không thể. Sự chết và sự tẻ tách: việc chúng ta cố gắng đứng lên cho điều này có tốt gì không? Có thể là bạn, là một cơ đốc nhân cá nhân, được đặt trong một khung cảnh trái ngược với Đức Chúa Trời rất nhiều, hãy thường hỏi trái tim của bạn: có ích lợi gì chăng khi cố gắng để nắm giữ, và đứng cho Đức Chúa Trời? Bạn thấy đấy, vấn đề có quyền lực với Đức Chúa Trời phát sinh ngay lập tức. Thật là một điều kinh khủng khi Đức Chúa Trời nói: "Đây là một người trong toàn thể nhân loại, một người trên toàn thế giới, một mình anh ta sẽ không đầu hàng, và đó là cơ sở của quyền lực với Ta. Nếu bất cứ điều gì có thể được thực hiện, đó là loại người mang lại sự việc quyền lực đó.
Ước mong chúng ta không bị trắc nghiệm bởi tình hình mà trong đó Đức Chúa Trời đặt chúng ta, quá khó khăn, quá trái ngược, cho dù chúng ta sẽ tiếp tục đứng với Đức Chúa Trời đến nỗi chúng ta đến một nơi mà chúng ta biết được bí quyết có ưu thế với Đức Chúa Trời và có thể nói: "Tôi đã ở trong các tình huống rất khó khăn, nơi đó toàn bộ mọi điều dường như vô vọng và không thể, nhưng tôi đã học được rằng có thể chiếm ưu thế, khải hoàn, là đem Đức Chúa Trời đến, và tôi đã thấy những tình huống vô vọng, bất năng, được Đức Chúa Trời đụng chạm và xử lý bởi Ngài. Tôi đã đến chỗ biết Chúa trái ngược so với một lập trường rất tối tăm và dường như không thể. ' Đức Chúa Trời cần người nam và người nữ như thế. Một mình cô đơn - vâng, cô đơn cách tuyệt vọng!
Noah Có Không có tiền lệ
"Động lòng kính sợ mà sắm sửa một chiếc tàu" (Heb. 11:7). Ông đã xây dựng một chiếc tàu, như bối cảnh cho thấy, không có tiền lệ. Tôi nghĩ điều đó là điểm chính ở đây. "Mọi thứ chưa nhìn thấy." Trước hết, có thể kết luận cách công bình là chưa bao giờ được nhìn thấy mưa cho đến thời điểm này. "Có một lớp sương mù từ trái đất, và tưới ướt toàn bộ mặt đất" (Sáng 2:6), nhưng mưa là một điều không biết cho đến thời của Noah. Họ chưa bao giờ nhìn thấy nó, vì vậy ông đã không có một tiền lệ cho việc này. Có lẽ có những thứ khác được bao gồm trong tuyên bố đó:-- "những điều chưa nhìn thấy." Vấn đề là không có gì trong lịch sử đến thời điểm này đã có cơ sở biện minh cho việc tham gia khóa học về điều mà ông đã làm. Ông không bao giờ có thể nói: "Bạn thấy đấy, điều này xảy ra vào thời điểm như vậy, điều này xảy ra ở đó, chúng ta có ví dụ về điều này”. Ngày hôm nay chúng ta có các ví dụ của hầu như bất cứ điều gì và tất cả mọi thứ mà có thể xảy đến, nhưng Noah đã không có ví dụ, không có bằng chứng, không có tiền lệ, không có gì để chỉ điểm. Ông chỉ đơn giản được Đức Chúa Trời nói rằng điều đó sẽ xảy ra, và ông không có thể dựa vào lĩnh vực kiến thức của mình và nói: "Vâng, tôi biết điều đó có nghĩa là gì rồi! ' không có gì như thế cả. Nó sắp là một cái gì đó hoàn toàn mới, một cái gì đó đã chưa bao giờ xảy ra trước đây.
Mỗi cuộc sống cá nhân với Đức Chúa Trời là một cái gì đó rất nhiều bởi chính nó. Mười nghìn, hoặc một triệu người, có thể đã đi theo cách đó trước đây, nhưng khi nó đến với chúng ta, chúng ta luôn luôn cảm thấy rằng không ai trong tất cả vũ trụ của Đức Chúa Trời đã từng có kinh nghiệm này trước đây. Chúng ta cảm thấy rằng chúng ta là người duy nhất đã từng đi theo cách này. Mọi người có thể nói với chúng ta: "Tôi biết tất cả về nó. Tôi đã theo cách đó. Chúng ta nói,” vâng”, nhưng bạn không hiểu. Bạn đã không bao giờ thực sự được ở trong vị trí của tôi. ' Đó là phản ứng tức thời của chúng ta. Nó là như thế - sự cô đơn hoàn toàn của một bước đi cá nhân với Đức Chúa Trời. Noah đã không có tiền lệ, không có gì để đi theo. Đức tin được thử nghiệm như thế. Noah, "cảm động với sự kính sợ kỉnh kiền" - và bạn biết từ ngữ nầy có nghĩa gì trong Thánh Kinh: kính sợ Chúa, có nghĩa là, chỉ cần tin tưởng Đức Chúa Trời và vâng lời Ngài bởi vì Ngài là Đức Chúa Trời, không phải vì bất kỳ bằng chứng, chứng cứ, nhưng vì cớ Ngài là Đức Chúa Trời—nên ông "đã chuẩn bị một chiếc tàu".
Một thử nghiệm đức tin kéo dài
Nhưng sau đó, hãy nhớ thời gian kéo dài của nó. Khi ông đã bắt đầu điều này, đi được quá lâu và nói: "Vâng, tôi đã được ở trong điều nầy trải một thời gian dài tốt đẹp. Tháng qua tháng, những tháng ngày thêm lên và nó cứ bước vào nhiều năm mới và không có gì đã xảy ra. Không ai còn lưu ý, không có ai còn bị ảnh hưởng và tôi không còn gây ấn tượng cho tất cả mọi người. Tôi nghĩ rằng phải có gì sai lầm”. Chắc chắn bây giờ có nên có một cái gì đó để chỉ dẫn rằng tôi đang trên đường đúng và tôi đã không đi theo một tiến trình sai lầm! Một trăm hai mươi năm! Tất nhiên, thời gian đó không nhiều trong cả cuộc đời của 950 năm của ông, nhưng một trăm hai mươi là đủ để thử nghiệm đức tin.
Điểm chính là trải một trăm hai mươi năm, ông đã đi tới với điều mà không có bất cứ điều gì xảy ra. Ông đã bước đi với toàn bộ thời gian theo yêu cầu, đòi hỏi hoạt động mà không có bất cứ điều gì để chứng minh rằng ông đúng hay ủng hộ ông theo cách của mình, không có gì trông giống như một số tác dụng của thông điệp của ông (bởi vì một tác giả Tân ước nói về Noah là một "người rao giảng sự công bình" (II Pet 2:5).), không có gì xảy ra thông qua tất cả các sự rao giảng của ông, cho dù đó là bằng lời nói hoặc hành động - nhưng những gì đã xảy ra thực sự?
Có một cái gì đó xảy ra, nhưng nó là một trong những điều mà bạn và tôi không bao giờ cảm thấy hạnh phúc về nó. Có nói rằng ông lên án thế giới. Bởi đức tin của ông và công trình đức tin của ông, ông đặt tất cả mọi người khác trong địa vị sai lầm và chuẩn bị cho sự phán xét. Theo những lời của Phaolô, ông là "mùi của sự chết" (II Cor 2:16). Luôn luôn có hiệu quả của lòng trung thành. Nó không phải là không hiệu quả và trung lập. Nó có một hiệu ứng, mặc dù nó là một loại rất thất vọng, tuy nhiên nó đáng kể, có hiệu quả rất lớn. Công tác đức tin của ông chỉ là chuẩn bị thế giới cho sự phán xét. Đức Chúa Trời đã làm điều đó để được biện minh.
Cho thời gian sắp đến
Nhưng trên đó đều có yếu tố này - và bạn thấy chúng ta đang nhận được các câu hỏi của đức tin và phân tích nó--yếu tố này của khía cạnh tương lai của chức vụ, của các sự phục vụ cho Chúa. Đó là trong thời gian tới, và tôi nghĩ rằng không có gì để thử nghiệm như vậy. Nếu chúng ta chỉ sẽ sống để xem kết quả chức vụ của chúng ta! Nếu đó chỉ là tất cả những gì sẽ xảy ra trong cuộc đời của chúng ta! Nếu chúng ta chỉ sẽ biết sự biện minh cho chúng ta tại đây! Nếu chỉ có một cái gì đó đang đến với chúng ta trước khi chúng ta ra đi khỏi khung cảnh này để chứng minh rằng chúng ta đã đúng, tốt, chúng ta có thể tiến lên. Nhưng lưu ý: Điều này, với tất cả các phần còn lại được tổng kết bởi tác giả thơ Hê bơ rơ này: "Những tất cả đều đã chết trong đức tin, chưa nhận được những lời hứa" (Heb. 11:13). Ô, Noah đã nhìn thấy lũ lụt, ông đã trải qua nó và được thoát ra phía bên kia, và sau đó làm nhiều điều nên một mớ hỗn độn. Đó là tất cả không? Không, không có một chút nào, thực sự, có một cái gì đó rất sâu sắc hơn nhiều và lớn hơn so với toàn bộ vấn đề này.
Nhưng tôi muốn nhấn mạnh rằng điều nầy vì tính năng ‘một thời gian sắp đến’ tính năng là để thử nghiệm đức tin rất nhiều. Chúng ta được nói, cách thẳng thắn như Giê-rê-mi là, chúng ta dâng đời sống của chúng ta, dành nhiều sức mạnh của chúng ta và trải qua tất cả các hoạn nạn và buồn phiền cùng đau khổ mà thấy rất ít. Chúng ta về ở với Đức Chúa Trời và không nhìn thấy tất cả những gì mà chúng ta hy vọng. Có sự trắc nghiệm cuối cùng. Xa như thế nào để chúng ta đến với hình ảnh đó? Nơi nào chúng ta có được tất cả? Chúng ta có thể loại bỏ mình hoàn toàn và cứ tiến thẳng tới mà không dự phòng gì, và dâng chúng ta cho điều mà chúng ta sẽ không bao giờ thấy, trong một thời gian tới không?
Có rất nhiều điều như vậy trong Cựu Ước. Bạn nhớ rằng Giê-rê-mi đã giảng ra lời tiên tri của mình. Chúng ta đọc trong II Chronicles 36:22: "Đó là lời của Chúa bởi miệng Giê-rê-mi có thể được thực hiện," nhưng Giê-rê-mi không còn sống để nhìn thấy nó. Lời của ông đã được hoàn thành, và dân chúng đã hồi hương từ
Bây giờ chúng ta đến điều này. Bởi loại đức tin nào, để chúng ta bắt đầu và sẽ không đầu hàng những gì là thực tế phổ quát tẻ tách Đức Chúa Trời, nhưng thực sự cho biết: "Mặc dù tôi có thể chỉ là một người còn sót lại đứng cho Đức Chúa Trời, và cho mọi quyền lợi đầy đủ của Đức Chúa Trời, và nơi đầy đủ của Đức Chúa Trời, tôi có đức tin đó vào Đức Chúa Trời mà nó có giá trị cho thế đứng một mình cho Ngài. Đức Chúa Trời có một cái gì đó ràng buộc với tình trạng cô đơn của tôi cho Ngài. Đó là đức tin, đức tin to lớn, đức tin sẽ không đầu hàng, để bắt đầu với, một đức tin không thụ động trong việc đứng trong một thế giới rất trái ngược, một niềm tin năng động, cứ tiến lên, không nhìn thấy gì, không có tiền lệ để làm việc, cứ tiếp tục xây dựng suốt một trăm hai mươi năm, và một đức tin mà tin rằng, mặc dù ông không thấy có người nào hoán cải hoặc bất cứ ai tiến qua phía bên sự công bình, một cái gì đó đã xảy ra. Không phải tất cả đều không có gì. Một cái gì đó đang xảy ra ngay cả bây giờ.
Những người này được sản sinh dưới hiệu quả của thế đứng của tôi và chức vụ của tôi và lời giảng dạy của tôi, ngay cả khi cất hết mọi lập trường dưới chân của họ và để họ bị lên án, mà không có lý luận, không bàu chữa’. Đó là một cái gì mà Đức Chúa Trời phải có trước khi Ngài có thể phán xét, và đó là lý do tại sao Ngài đã sai cho chúng ta rao giảng. Ngài sắp phán xét thế giới, nhưng Ngài không thể phán xét những người chưa bao giờ có một cơ hội, những người đã không có ánh sáng và đã có không có được lời chứng. Ngài phải được hợp lý. Đó là niềm tin của Noah. Đó không phải là phương diện hạnh phúc của đức tin, nhưng đức tin mà tin rằng điều này liên quan đến một cái gì đó rất nhiều hơn một nơi nào đó có trước trong tương lai. Đó là loại đức tin Nô-ê đã có, và có chép: "ông ... đã trở thành người thừa kế của sự công bình theo đức tin".
Ông trở thành người thừa kế của sự công bình theo đức tin. "Bây giờ chúng ta có thể kết nối với Hê-bơ-rơ 11:39-40: "hết thảy những người đó, dầu nhơn đức tin đã được chứng tốt, song chưa nhận được điều đã hứa, vì Đức Chúa Trời đã sắm sẵn điều tốt hơn cho chúng ta, hầu cho ngoài chúng ta họ không đạt đến sự trọn vẹn được” (hoàn thành). " Đây là yếu tố tuyệt vời trong tương lai, triển vọng trong đức tin của Noah. Ông, với phần còn lại của những người nầy, đã không được trọn vẹn đầy đủ. Tại sao? Bởi vì sự đầy đủ thuộc về thời đại chúng ta, về thời kỳ phân phát này. Đó là toàn bộ lập luận của Thư gửi tín hữu Hebrew: "không có gì hoàn hảo" (Heb. 7:19). Nhưng bây giờ sự hoàn hảo đã đến. Đây là thời đại của sự hoàn hảo, đầy đủ. Noah có đức tin nhìn tới, và ông đã chết trong đức tin, không nhận được VÌ CỚ sự hoàn hảo, sự đầy đủ nầy thuộc về thời kỳ phân phát CỦA CHÚNG TA, là thời mà chúng ta đang sống.
Bạn đến Hê-bơ-rơ 12:22-23: "Các ngươi đã đến... các linh của các người công nghĩa được hoàn hảo" (hoàn bị). Linh của Noah ở trong đó. Điều gì đã xảy ra? Chúa Giêsu đã hoàn thiện công việc của sự công bình, Con đã hoàn thành tất cả sự công bình. Đức tin của Noah liên kết ông với Christ, với thời kỳ phân phát này, và với chúng ta, trong sự công bình hoàn hảo. Peter nói về Noah và cơn lũ lụt trong chương ba trong thơ tín đầu tiên của mình: "Ngài nhịn nhục chờ đợi trong những ngày của Noah, trong khi chiếc tàu được chuẩn bị, trong đó chỉ một số ít, đó là 8 hồn, được cứu thông qua nước lụt: báp têm ngày nay là biểu tượng của điều đó để cứu anh em, báp têm không phải là sự cất bỏ ô uế khỏi thân thể, mà là lời nguyện ước đối với Đức Chúa Trời từ một lương tâm trong sáng, qua sự sống lại của Jesus Christ”.
Gioan Tẩy Giả đã thối thác làm phép báp têm cho Chúa Giêsu, nhưng Chúa Giêsu nói: " bây giờ cứ làm đi: vì chúng ta cần hoàn thành tất cả sự công chính" (Mt 3:15). Peter nói về lũ lụt, đại hồng thuỷ là một hình ảnh của phép báp têm, trong đó tất cả sự công bình được thực hiện. Nhưng tất cả sự công bình đứng CHỐNG lại những người trong thời Nô-ê, nhưng tất cả sự công bình đứng CHO ông thông qua đức tin của ông. Báp têm không phải là sự diệt vong của ông, nhưng cách của ông bước vào cuộc sống, một sáng tạo mới. "Tất cả sự công bình", "các linh của những người nghĩa đã được hoàn hảo." Vì vậy, trong đức tin, Noah đã bước ngay vào thời đại của sự công bình hoàn hảo và được thừa hưởng nó. Chúng ta phải đến cùng các linh của những người công nghĩa, là Noah và tất cả các phần còn lại, đã được hoàn hảo.
Bây giờ những gì ở đây có kết nối đặc biệt này không? Sau hết mọi sự, công việc cả cuộc đời của ông, không chỉ có sự cố lũ lụt mà thôi. Cuộc đời chạy đến với Christ, và Hội thánh. "Họ", và "chúng ta", đây là hai từ ngữ ở đây. "Họ không có chúng ta. "Họ", "chúng ta", cùng với nhau mang đến công tác hoàn hảo của Christ trong việc thực hiện tất cả sự công bình.
Sự công bình theo đức tin
'Mặc dù Noah đứng trước mặt Ta. Lập trường hùng mạnh đầu tiên để có quyền lực với Đức Chúa Trời là gì? Đó là lập trường của sự công bình có được theo đức tin, và bạn có thể kiểm tra nó bất kỳ ngày nào mà bạn thích, bởi vì việc có quyền lực với Đức Chúa Trời không chỉ là một vấn đề bằng cách nào đó thuyết phục Đức Chúa Trời làm một cái gì đó mà bạn nghĩ rằng phải được thực hiện. Hãy đưa chúng tôi vượt qua điều nầy. Có quyền lực với Đức Chúa Trời không phải là dỗ dành Đức Chúa Trời di động, có được một Đức Chúa Trời, Đấng miển cưỡng bước vào và giúp đỡ, thay đổi tâm trí của Ngài và Ngài có thể nhân từ, và can thiệp. Tất cả đều sai trật, và hoàn toàn sai.
Chúng ta có một bức tranh tuyệt đẹp về toàn bộ điều này trong Xa-cha-ri 3: "Và Đức Jehovah cho tôi thấy Joshua, thầy thượng tế đang đứng trước mặt thiên sứ của Chúa, và Sa-tan đứng ở bàn tay phải của ông để tố cáo ông”. Sa-tan đã thiết lập chính mình ở nơi có quyền lực, mà bàn tay phải luôn luôn đại diện. Hiện tại Christ ở bên tay phải của Đấng Oai Nghiêm ở trên trời (Col. 3:1), nơi quyền lực và danh dự, nhưng ở đây Satan nhận được danh dự và có quyền lực bởi vì Joshua "mặc áo bẩn thỉu." Một người đứng bên cạnh nói: "Hỡi cỡi áo bẩn của người nầy đi ... Ta sẽ ban lễ phục tốt đẹp cho ngươi ... cho đội mũ sạch trên đầu của ngươi nữa." Bây giờ khung cảnh đã thay đổi. Sự công bình như giẻ rách bẩn thỉu (Isaia 64,6) đã được cất bỏ, sự công bình là quyền lực đã được đặt trên người, và có lời phán: "Ớ Satan, Chúa quở trách ngươi, ớ Satan; phải, Chúa là Đấng có lựa chọn Giê-ru-sa-lem quở trách ngươi."
Sự quở trách Sa-tan, sự truất ngôi của hắn, và việc loại bỏ hắn khỏi nơi quyền lực và vinh dự được liên quan đến một sự thay đổi điều kiện từ sự bất nghĩa đến sự công bình. Chỉ điều này có thể di động Đức Chúa Trời.
Đó là lập trường của những đoạn văn trong Ezekiel và Giê-rê-mi. Tại sao có các sự bế tắc và nghẻn đường? Dường như Đức Chúa Trời phán rằng “ bởi vì điều bất nghĩa đã trở thành phổ quát và tuyệt đối đến nỗi Ta không thể làm bất cứ điều gì. Ta thật không thể. Thậm chí những người nầy bước vào, sự công bình họ sẽ chỉ cứu được họ mà thôi. Nếu có sự công bình ở đây, họ sẽ được cứu, nhưng không có gì là công bình và Ta không thể làm gì. Hãy cất bỏ điều gian ác và Ta được giải phóng. Ta có sự đổi ý và bước đến. Các người, là những người muốn có uy thế với Ta thì phải dự bị cho ta một lập trường công chính”.
Điều đó là rất thiết thực. Chúng ta thường xuyên bị tê liệt và vì vậy Sa-tan thường xuyên nhận được vinh quang, danh dự và quyền lực, bởi vì hắn đẩy chúng ta di chuyển ra khỏi lập trường này của sự công bình theo đức tin, đem chúng ta vào dưới sự lên án, đưa chúng ta trở lại lập trường cũ bên ngoài Christ, vô hiệu hóa tất cả công việc hoàn hảo nầy của sự công bình hoàn thành bởi Christ mà chúng ta chiếm được nó bằng đức tin. Vì vậy, thường thường dẫn chúng ta đến một tình huống như thế này. Kẻ thù đã có sở hữu, hắn đã gắn chặt trên chúng ta và đã thực hiện tất cả các loại đề nghị, cùng tố cáo. "Tôi không biết liệu tôi đúng hay sai, hoặc tôi đã làm buồn Chúa, hay không. Tôi không biết Chúa là vì tôi hoặc chống lại tôi”.
“Tôi không biết tôi đang ở đâu’. Satan giữ chúng ta ở đó cho đến khi chúng ta tích cực nắm một vị trí của sự công chính trong Christ bằng đức tin, và đưa điều đó cho kẻ thù. "Tôi không biết những gì tôi là - và không phải Noah, cũng không phải Job, cũng không phải Daniel, cũng như Môi-se, cũng không phải bất kỳ người trong số họ. Đức tin của họ được kể là sự công bình cho họ. "Tôi không đứng trên lập trường tôi là gì, tôi đứng trên lập trường sự công bình hoàn hảo của Christ”. Đó là cách duy nhất để bắt đầu có quyền lực với Đức Chúa Trời, và chúng ta đã bị vô hiệu hóa trong khi chúng ta có một câu hỏi về vấn đề đó. Ô, vì một khởi đầu, một nền tảng của đức tin được giải quyết mạnh mẽ trong sự công bình của Christ là thuộc về chúng ta qua đức tin vào Ngài để đặt chúng ta ở một nơi có quyền lực với Đức Chúa Trời! Bởi vì nó không chỉ là thuyết phục Đức Chúa Trời, mà là uy thế đạo đức với Đức Chúa Trời.
Ngài phải có một lập trường đạo đức cho tất cả mọi điều Ngài đã làm. Nếu có một vấn đề của sự bất nghĩa, Ngài không thể làm điều đó. Điều bất nghĩa đó được xử lý trong máu của Chúa Giêsu: "Máu của Chúa Giêsu Kitô Con Ngài tẩy sạch tất cả các tội lỗi chúng ta" (I Giăng 1:7).
Trong đó có quyền năng của chúng ta với Đức Chúa Trời. Nó là quyền năng đạo đức. Ngài không phải là một Đức Chúa Trời không sẵn lòng và miễn cưỡng. Ngài chỉ là một Đức Chúa Trời quá sẵn sàng, nhưng Ngài bị ràng buộc bởi bản chất của sự công bình của Ngài. Bạn có lập trường đó không? Hãy bày tỏ cho Ngài lập trường của sự công bình điều Ngài nên làm, và trên lập trường của Con Ngài, tại sao Ngài phải làm điều đó. "Chuá phán, bây giờ hãy đến, và chúng ta hãy biện luận với nhau," (Isa. 1:18). Bạn sắp biện luận như thế nào? Không giống như Job trong giai đoạn chuyển tiếp, lý luận về sự công bình riêng của bạn, mà là lý luận tại sao Đức Chúa Trời nên làm điều đó cho BẠN.
Không, chúng ta hãy biện luận cùng nhau – trên lập trường nào? Vấn đề là gì? Mặc dù tội các ngươi như hồng điều, sẽ được trắng như tuyết, dầu đỏ như son, sẽ trở nên trắng như lông chiên. Làm thế nào? Bạn lý luận trên lập trường nào? Bằng cách nào mà các tội lỗi của bạn được trắng như tuyết? Chúng tôi biết đó là do máu quý giá. Đó là nền tảng lý luận với Đức Chúa Trời. Câu đó nói, nó có hiệu với Đức Chúa Trời. Ô, hãy cầu xin Máu và bạn có lập luận lớn nhất với Đức Chúa Trời và chống lại Satan, kẻ thù và người tố cáo. Tôi biết đây là điều sơ yếu. Đó là sự khởi đầu của mọi sự vật, nhưng bạn thân mến, đó là một điều theo chúng tôi thông qua để cuối cùng. Sự sợ hãi trong trái tim bạn phát sinh rất thường xuyên cho dù ngay ở phần cuối bạn sẽ có thể nắm giữ và có được sự đắc thắng thông suốt là gì? Có, nó là cuộc chiến từ đầu đến cuối cùng. Kẻ thù sẽ không bao giờ lìa bỏ chúng ta ở một mình, nhưng chúng ta có đang ở dưới sự lên án này của Satan, với bàn tay của Đức Chúa Trời bị tê liệt, bởi vì chúng ta đã tiếp lấy lập trường của Satan thay vì của Đức Chúa Trời? Lập trường của Đức Chúa Trời là sự công bình qua đức tin vào Giêsu Kitô. Lập trường của Sa-tan là sự bất nghĩa qua sự hoài nghi, qua sự không tin.
Vâng, nếu Noah bắt đầu dòng các ví dụ về việc có quyền lực với Đức Chúa Trời, đó là: sự công bình theo đức tin, nhưng một niềm tin lạ lùng biết bao! –dù bị thử nghiệm, bị thử thách, bị chứng tỏ, nhưng đức tin. Tôi cảm thấy rằng chúng ta đang trong thử thách lớn của đức tin trong ngày này nhiều hơn bao giờ hết mà dân của Chúa đã bị.
Đang khi chúng ta kết luận chương đầu tiên này, chúng ta hãy nhắc nhở rằng, đối với việc có uy thế với Đức Chúa Trời, phải có phẩm hạnh, hành vi, và " bước đi”, mà là biểu hiện của sự công bình. Nếu có thực tế điều gian ác trong hành vi, chúng ta sẽ có tình trạng yếu đuối với Đức Chúa Trời.
T.A.Sparks