Thứ Tư, 25 tháng 4, 2012

Thực tế thuộc linh và Mê cuồng--4



CHƯƠNG 4
MÊ CUỒNG LÀ GÌ?
Kinh văn: Êsai 50: 10-11, Thi 36:9
Thực tế thuộc linh là sự thật. Chính lẽ thật giải phóng chúng ta. Thường thường một cơ đốc nhân không thể đụng chạm sự thật và thay vào đó lại sa ngã vào sự dối trá. Ông ta không nhìn thấy tính minh bạch, tính chân thật của một sự việc; song le ông ta coi chính mình là sáng tỏ. Điều ông ta nghĩ và làm là sai lầm, nhưng ông ta kể chính mình lại là rất đúng. Một tình trạng như vậy chúng ta gọi là “Mê cuồng” hay ám ảnh, mê hoặc. Người mê cuồng cần sự sáng của Đức Chúa Trời, nếu không anh ta sẽ không đủ sức bước ra khỏi sự mê cuồng của anh ta. Bây giờ chúng ta hãy xem mê cuồng là gì.

Mê cuồng là tự lừa bịp. I Giăng 1:8 mô tả một người mê cuồng, tuyên bố anh ta bị tự lừa dối. Nếu một người biết anh ta đã phạm tội song le anh bảo với anh em khác anh ta không có phạm tội, đó là sự nói dối. Nhưng nếu anh ta đã phạm tội song lại tin chính mình không có tội lỗi, đó là sự lừa bịp. Sự nói dối đã vấp phạm khi một người biết trong chính mình rằng anh ta đã phạm tôi, nhưng anh ta bảo với các người khác rằng anh ta không có. Một sự mê cuồng hiển nhiên khi một người đã phạm tội và tuy nhiên anh ta nghĩ rất tốt đẹp về chính mình rằng anh tin chính mình vô tội như Chúa Jésus. Một người nói dối biết tội lỗi y nhưng cố sức lừa phỉnh các người khác. Một người mê cuồng, dù chính anh ta đã phạm tội, lại tin và bảo anh em khác rằng y không có tội. Nói cách khác, điều gì lừa dối các người khác là một sự nói dối, còn điều gì lừa dối chính mình là một sự mê cuồng, sự ám ảnh.
Thực thể ở trong sự nói dối cũng y như trong sự mê cuồng, cả hai đều là tội lỗi. Nhưng trong sự nói dối con người biết tội lỗi anh ta trong lương tâm anh, song le có ý định lừa phỉnh các anh em khác bằng cách nói rằng anh ta đã không phạm tội, trái lại trong sự mê cuồng anh ta không chỉ nói rằng anh ta đã không phạm tội, nhưng tin tưởng một cách tâm lý nơi sự vô tội của anh ta. Người lừa dối người khác là một người lừa dối, còn người lừa dối chính mình là mê cuồng! Người kiêu ngạo có khuynh hướng thai nghén các tư tưởng như vậy về chính mình họ để tin cách trực tự rằng họ như điều họ tưởng và khao khát các kẻ khác cũng tin họ như vậy.
Phaolô đã một lần bị mê cuồng. Khi Êtiên bị ném đá đến chết, Phaolô “đã bằng lòng về sự chết của người” (Sứ 8:1). Ông đã hoàn toàn bị mê cuồng ở bề trong. Khi ông viết cho Hội thánh tại Philíp, ông đã ám chỉ lịch sử trước kia của ông “theo sự sốt sắng thì bắt bớ Hội thánh” (3:6). Ông đã tưởng ông đang phụng sự Đức Chúa Trời cách nhiệt thành đang khi bách hại Hội thánh. Ông đã không thỏa mãn vì chỉ thấy dân chúng bị đau đớn, ông đã hỏi xin thầy tế lễ cả cấp cho các thơ đạt cho các nhà hội tại Đamách, hầu hễ gặp ai thuộc về Đường Lối, bất cứ đờn ông, đờn bà thì áp giải về Giêrusalem. Ông đã tin rằng theo đường lối này ông có thể phụng sự Đức Chúa Trời với sự nồng nhiệt. Nhưng ông có đúng không? Lòng mong muốn của ông phụng sự Đức Chúa Trời là đúng, nhưng việc ông bách hại Hội thánh như một phụng sự đối với Đức Chúa Trời là sai. Ông ta đã sai trật, song le ông tin rằng chính ông đúng - điều này được gọi là mê cuồng.
Những người mà Chúa đã ám chỉ trong Giăng 16:2 cũng là người bị mê cuồng “họ sẽ đuổi các ngươi ra khỏi nhà hội, giờ đến, hễ ai giết các ngươi tưởng rằng thế là phụng sự Đức Chúa Trời”. Tưởng tượng rằng giết các môn đồ của Chúa là phụng sự Đức Chúa Trời, đây là sự mê cuồng.
Mê cuồng là một sự việc của tấm lòng, khi người mê cuồng làm một điều gì sai, lòng anh ta lại quả quyết rằng anh ta đúng. Nếu một người phạm điều sai lầm và bênh vực anh ta đúng, anh ta đang nói dối. Nhưng nếu phạm điều sai song lại quả quyết bằng miệng và tin trong lòng anh ta rằng anh ta đúng, anh ta đã mê cuồng. Một người nói dối thì cứng cỏi ở bên ngoài nhưng khô héo ở bên trong: bề ngoài càng tin tưởng anh ta càng trở nên trống rỗng ở bên trong. Một người mê cuồng thì cứng cỏi cả bề ngoài lẫn bề trong, tin tưởng cả bên trong và bên ngoài, và thậm chí lương tâm anh ta như biện minh cho điều đó.
Tình trạng của người bị mê cuồng là tình trạng đã làm điều sai như vậy, song le anh ta tưởng và tin quả quyết điều đã làm là đúng đến nỗi không ai có thể bảo anh ta sai được cả. Đây là mê cuồng. Hơn thế nữa người mê cuồng tưởng đôi điều gì đó vốn không có, như đã có thực sự, là sự tưởng tượng của anh ta đi quá xa, như nhìn nhận rằng các kẻ khác đã thực hiện cách xác định rồi. Thực vậy, anh ta càng nghiền ngẫm điều đó, nó càng chắc chắn đối với anh ta. Đây cũng là mê cuồng. Đôi khi các cơ đốc nhân khâm phục một điều nào và khao khát đạt được điều đó cách kín nhiệm. Lúc đầu họ cảm thấy không dễ dàng chút nào đối với sự mong ước của họ, nhưng đang khi họ tiếp tục suy nghĩ theo chiều hướng đó dần dần họ tín phục tính chính xác và thiết thực của điều đó. Cuối cùng họ tiếp lấy nó như một lẽ thật và truyền bá nó như lẽ thật. Đây cũng là mê cuồng. Khi dân chúng quá mê cuồng, thật khó cho họ chịu thuyết phục về sự sai lầm của họ, thậm chí dù có ai lấy lời Đức Chúa Trời bày tỏ cho họ. Điều này vì cớ họ nói theo lương tâm (tức cách có ý thức) rằng họ đúng.
Do đó chúng ta phải cẩn thận gấp đôi kẻo chúng ta sẽ có chủ tâm nhỏ hơn hết trong khi lừa dối anh em khác. Chúng ta phải sửa sai các lời không chính xác mà đã nói cách không có ý thức. Nếu chúng ta thốt lên những lời không chính xác với ý tưởng lừa dối các người khác, chúng ta sẽ cáo chung trong việc tự lừa dối chính mình.
Có một câu chuyện đã được bảo về một anh em khao khát làm một cơ đốc nhân nhiệt thành. Anh ấy tưởng rằng tiếng nói anh từng dùng cách tự nhiên trong khi cầu nguyện đã không nóng cháy đủ, kết quả anh chế tạo tiếng nói khác. Đầu tiên khi anh ta cầu nguyện với tiếng nói mới này, anh đã cảm thấy ngượng nghịu phần nào, vì cớ nó không phải tiếng nói của chính anh. Nhưng dần dần anh đã quên tiếng nói tự nhiên của anh là gì. Tất cả mọi người đều cảm thức sự bất tự nhiên trong tiếng nói mới của anh, nhưng anh cho nó là tự nhiên, đó là một sự mê cuồng. Nhưng sau khi anh ta đã bị mê cuồng, anh đánh mất sự cảm biết ở bề trong và tiếp nhận điều đó là thực. Mê cuồng rất đáng thương biết bao!
Sự mê cuồng minh họa trong Malachi.
Trong Cựu ước có một sách đặc biệt bày tỏ cho chúng ta loại người bị mê cuồng là gì. Sách đó là Malachi.
“Đức Giêhôva phán: ta yêu các ngươi” (1:2). Đây là một thực sự. Nhưng Ysơraên nói “Chúa yêu chúng tôi ở đâu?”. Đây là sự mê cuồng. Điều họ nói không phải giống như một lời nói dối thông thường. Họ dám nói cùng Đức Chúa Trời “Chúa yêu chúng tôi ở đâu?”. Điều đó minh chứng lòng họ thực sự không tin Đức Chúa Trời đã yêu thương họ. Họ không tin thực sự, thay vào đó họ tiếp lấy lời nói dối thay cho lẽ thật. Nếu đây không phải là mê cuồng, nó là gì?
“Con trai tôn kính cha mình, đầy tớ tôn kính chủ mình. Vậy nếu ta là Cha, nào sự tôn kính thuộc về ta ở đâu? Và nếu ta là Chủ, nào sự kính sợ ta ở đâu? Đức Giêhôva vạn quân phán cùng các ngươi, hỡi các thầy tế lễ kinh dễ danh ta” (1:6). Lời này do Đức Chúa Trời phán. Nhưng họ đáp “chúng tôi có khinh dễ danh Ngài ở đâu?”. Họ đã không tôn kính Đức Giêhôva, song họ lại tin họ đã không khinh dễ Danh ngài. Đây là mê cuồng. “các ngươi dâng bánh ô uế trên bàn thờ ta” (1:7). Đây là lời của Đức Chúa Trời. Song họ đáp lại “Chúng tôi có làm ô uế Ngài ở đâu?”. Họ sai lầm nhưng họ tin chính họ là đúng. Đây là mê cuồng.
“Các ngươi lại còn làm như vầy: các ngươi lấy nước mắt khóc lóc than thở mà che lấp bàn thờ Đức Giêhôva, đến nỗi Ngài không nhìn đến của lễ nữa, và không vui lòng nhận lấy vật dâng bởi tay các ngươi... ấy là vì Đức Giêhôva làm chứng giữa ngươi và vợ ngươi lấy lúc tuổi trẻ mà ngươi đãi nàng cách phỉnh dối, dầu nàng là bạn ngươi và là vợ của giao ước ngươi” (2:13-14). Họ không tin họ đã làm sai trật. Đây là mê cuồng.
“Các ngươi đã làm phiền Đức Giêhôva bởi những lời nói mình” (2:17). Đây là thực sự. Như họ nói “Chúng tôi có làm phiền Ngài ở đâu?”.Hiển nhiên họ đã làm phiền ngài, thậm chí vậy, họ tin họ đã không làm phiền. Đây là mê cuồng.
“Từ những ngày tổ phụ các ngươi, các ngươi đã xây bỏ luật lệ ta và không vâng giữ. Hãy trở lại cùng ta, thì ta sẽ trở lại cùng các ngươi. Đức Giêhôva vạn quân phán vậy” (3:7). Đây là điều Chúa phán. Nhưng họ hỏi vặn lại “Bởi đâu chúng tôi sẽ trở lại?”. Đối với chính họ, họ là một dân đã không bao giờ xây bỏ các luật lệ của Đức Chúa Trời, vì vậy không tin, không có chỗ nào cho họ quay lại. Chắc chắn đây là một trường hợp mê cuồng.
“Người ta có thể ăn trộm Đức Chúa Trời sao? Song các ngươi ăn trộm ta” (3:8), Đức Chúa Trời phán vậy, họ đáp “chúng tôi ăn trộm Chúa ở đâu?”. Họ đã ăn trộm trong phần mười và các của dâng, song le họ tin họ không bao giờ ăn trộm Đức Chúa Trời. Đây là mê cuồng.
“Đức Giêhôva phán, các ngươi đã lấy các lời ngang trái nghịch cùng ta” (3:3). Đây là thực sự. Nhưng họ đáp “chúng tôi có nói gì nghịch cùng Ngài ở đâu?”. Họ đã lỗi lầm, song họ không tin rằng họ lỗi lầm cùng Đức Chúa Trời bao giờ. Đích thực đây là mê cuồng.
Sự mê cuồng minh họa trong Giăng.
Đây cũng là một sách trong Tân ước đụng đến một số lớn về việc mê cuồng. Đây là phúc âm Giăng.
“Ta đến trong Danh Cha ta, các ngươi không nhận ta, nếu có kẻ khác nhơn danh mình mà đến, thì các ngươi sẽ nhận người ấy” (5:43). Dân Do Thái hầu như có một lương tâm không có tội lỗi và do đó từ bỏ Chúa Jésus. Điều này vì cớ tình trạng mê cuồng của họ.
“Các ngươi nhận vinh hiển lẫn nhau, không tìm kiếm vinh hiển đến từ Đức Chúa Trời duy nhất, thì thể nào các ngươi tin được”. Tại sao họ tìm kiếm điều không phải là vinh hiển thay vì vinh hiển thật? vì cớ họ bị mê cuồng.
“Môise há chẳng ban bố luật pháp cho các ngươi sao? Mà trong các ngươi chẳng một ai giữ luật pháp. Cớ sao các ngươi tìm giết ta?” (7:19). Đây là điều Chúa phán. Nhưng quần chúng đáp “ngươi bị quỉ ám ai tìm giết ngươi?” (7:20). Họ đã nói dối đến mức độ mê cuồng, hay nếu không làm thế nào họ tố cáo Chúa như bị quỉ ám? Họ đã định ý giết Chúa, song đã bị mê cuồng đến nỗi tưởng rằng Chúa bị quỉ ám.
“Thế mà chúng ta biết người này từ đâu lại. Song khi Đấng Christ đến, thì không ai biết Ngài từ đâu mà ra” (7:27). Đây cũng là nói dối đến mức độ bị mê cuồng.
Hiện tượng mê cuồng
Bị mê cuồng là điều rất mực đau buồn và bi thảm. Người mê cuồng rơi vào một tình trạng rất bất chính thường. Chúng ta hãy minh họa như sau: Một số cơ đốc nhân bị mê cuồng trong ngôn ngữ của họ. Sau khi nói những điều đó, họ đủ sức tin rằng họ đã không bao giờ nói như vậy, hay đã không nói những điều như vậy, song họ tin rằng họ đã nói vậy. Những điều các kẻ khác không bao giờ nói, họ tưởng tượng và khẩn khoản rằng họ đã nói. Những tín đồ như vậy không chỉ đã nói dối song cũng mê cuồng. Thực ra, có một số cơ đốc nhân bị mê cuồng đến một mức độ họ tiếp lấy lời nói dối như sự thật, lấy sai làm đúng, lấy sự giả tạo làm thực sự.
Các cơ đốc nhân như vậy khởi đầu bằng cách nghĩ cách nào để lừa dối các kẻ khác nhưng kết thúc ở chỗ tự lừa dối chính mình. Một người có thể nói dối và lừa gạt một năm hay thậm chí mười anh em. Chắc chắn những anh em này chuốc lấy sự thiệt hại, nhưng giá người nói dối trả thì cực kỳ cao lớn, vì sự tối tăm của anh ta sẽ dẫn anh ta vào sự mê cuồng. Anh ta nói dối đến khi nó trở nên một thói quen đối với anh ta. Tất nhiên anh ta sẽ tin sự nói dối của anh ta là sự thật. Nói dối ở chỗ bắt đầu lừa dối các kẻ khác, nó kết thúc ở chỗ làm mê cuồng bản ngã riêng một người. Ban đầu một người có thể còn cảm thấy khó chịu phần nào, vì phán đoán rằng nói một lời dối là không đúng theo một cơ đốc nhân. Nhưng sau đó, anh ta càng nói dối, anh ta càng ít cảm thấy điều sai lầm nào. Thực sự anh ta càng nói các lời dối trá, anh ta càng trở nên tin tưởng, thực chính anh ta cũng tin điều đó là thật. Đây là mê cuồng. Anh ta bắt đầu bằng cách tạo một lời bào chữa không cần thiết để lừa dối các anh em khác, song le chấm dứt với việc chính mình tin điều đó là một thực sự. Đích thực đây là mê cuồng.
Một số cơ đốc nhân bị mê cuồng trong lời làm chứng của họ. Sau khi nghe các lời làm chứng của nhiều anh em thế nào các lời cầu nguyện của họ được trả lời, các công tác của họ đã được ban phước và các nan đề của họ được giải quyết, một anh em bắt đầu mơ tưởng rằng các lời cầu nguyện của anh ta đã được đáp lại nữa, các công tác của anh ta cũng được ban phước, các nan đề anh ta cũng được giải quyết nữa. Tuy nhiên các điều này không phải là các thực sự nhưng chỉ là các sự tưởng tượng suông. Hơn nữa, khi có cơ hội anh ta đứng dậy đưa ra lời làm chứng của anh ta. Anh ta nói rất sống động đến nỗi anh ta làm cho điều rất thông thường vang ầm lên như là điều gì cực kỳ lạ lùng. Sau khi đưa ra lời làm chứng vài ba lần anh ta thực sự tin điều đó là như vậy. Anh ta không còn có thể phân biệt phần nào là sự thực và phần nào là giả mạo. Anh ta đã lừa dối chính mình đến chỗ tin mọi điều là sự thực. Đây là mê cuồng.
Một số tín đồ bị mê cuồng trong bệnh tật. Thân thể vật chất của họ đích thực khang kiện, song le họ giả định họ có vài loại bịnh nào đó. Nhiều sự yếu đau của họ nổi lên từ sự tự ái. Họ không có bịnh, vì các bác sĩ không thể khám được bịnh nào. Nhưng vì cớ họ yêu chính mình họ rất nhiều, họ phàn nàn về khó chịu này hay sự khó chịu kia. Nếu tim họ chỉ đập nhanh hơn một chút, họ kết luận rằng họ phải có chứng đau tim.  Nếu họ ho to tiếng một ít, họ chắc mình đã có bệnh lao phổi. Nếu các bác sĩ bảo sự thật rằng họ không có bịnh gì cả, họ bẻ vặn lại là các bác sĩ không đủ khả năng. Nhưng nếu các bác sĩ theo lời họ và nói rằng họ bị bịnh thực sự, họ sẽ cứ luôn ca ngợi các bác sĩ là khéo giỏi. Không có một bệnh tật nào song le nài nỉ rằng có bệnh - đây là mê cuồng. Đó là kết quả của tính tự ai. Có thể nói khởi đầu cách tốt đẹp với khát vọng thầm kín là muốn được sự thông cảm chiều chuộng từ gia đình, bạn bè, hay các thân nhân, nhưng tất nhiên kết thúc với thực sự tin mình xuyên qua tâm lý học. Đây là mê cuồng, vì mê cuồng là tạo ra đôi điều gì đó để lừa dối chính bản ngã mình, đến khi một người không còn cảm xúc mình bị lừa dối nữa.
Một số dân của Đức Chúa Trời bị mê cuồng bằng sự sợ hãi. Một người có thể chất chứa một nỗi sợ trong lòng anh ta mà không có điều gì khiếp kinh đã xảy ra. Hồi ban đầu có thể chỉ là một tư tưởng là một điều gì kinh khủng. Nhưng sau đó, sự sợ hãi thực sự đã giáng xuống trên anh ta. Anh em có thể bảo nhiều lý do với anh ta tại sao, là không có sự kinh khiếp; dù vậy, anh em sẽ không đủ sức thuyết phục anh ta. Bất luận ai tỏ sự thật cho anh, anh ta cứ tin nơi sự giả tạo. Đây cũng là mê cuồng.
Một số cơ đốc nhân bị mê cuồng bởi cac sự phỏng đoán của họ. Vì thiếu sự sáng, các tín đồ như vậy thường tiếp lấy các sự phỏng đoán làm thực sự. Lúc đầu một người chỉ phỏng đoán rằng người kia đã làm một điều nào đó, hay thốt lên các lời nào đó hay lui tới một chỗ nào đó, kết quả, dù anh tin rằng người ở trong nghi vấn đã thực sự làm điều đó hay nói lời đó hay lui tới chỗ đó. Anh ta rất mê cuồng đến nỗi tưởng tượng điều đó đã không bao giờ không xảy ra. Sự buộc tội của anh ta không được biện minh cách sáng tỏ; song le anh ta tin điều đó là sự thực. Đây là mê cuồng. Anh ta tin điều không thật của người khác. Đây là mê cuồng. Anh ta lấy sự phỏng đoán làm thực sự. Đây là mê cuồng.
Có một loại mê cuồng khác. Một số thánh đồ thực sự tìm kiếm Chúa. Họ đã trông mong bước đi cách hoàn toàn trước mặt Ngài. Song họ không có sự sáng. Một người như vậy nhìn vào mình như đã làm điều gì sai trật trong khi không có gì sai trật cả. Thậm chí họ lo lắng chính mình phải chết vì điều đó. Anh ta đến cực đoan là than thở rằng Chúa không thể tha thứ anh ta hay huyết quí báu có thể tẩy sạch anh ta khỏi tội lỗi này. Phán đoán theo sự sáng của Đức Chúa Trời, chúng ta chỉ có thể kết luận rằng anh ta không có tội gì cả. Nhưng anh ta thú nhận rằng anh ta đã phạm tội, rằng anh ta đã vấp phạm một lỗi lầm kinh khiếp. Anh ta khổ sở, anh ta đổ nhiều nước mắt. Anh ta thú nhận nó hàng trăm lần chớ không phải một lần. Anh ta luôn luôn thú nhận nó vì cớ anh ta cảm thấy tội lỗi anh luôn hiện diện với anh. Anh em gọi điều này là gì? Đây cũng là mê cuồng. Một người không hẳn chỉ bị mê cuồng trong các điều xấu thôi, có thể thậm chí bị mê cuồng bởi sự thuyết phục về tội lỗi nữa. Một cơ đốc nhân tìm kiếm Chúa có thể lên án chính mình cách không cần thiết, nếu anh ta thiếu ánh sáng. Tin điều gì không phải là thực sự - đây là mê cuồng.
“Khốn thay cho kẻ gọi dữ là lành, gọi lành là dữ, lấy tối làm sáng, lấy sáng làm tối; vật chi cay đắng trở cho là ngọt, vật chi ngọt trở cho là cay đắng” (Êsai 5:20). Một người có thể thật mê cuồng đến nỗi gọi dữ là lành và lành là dữ, cho tối là sáng và sáng là tốt, lấy cay đắng cho là ngọt, cho ngọt là cay đắng. Anh ta sai lầm cách hiển nhiên, song anh ta lại tin tưởng là đúng. Tình trạng này đáng thương biết dường nào! Điều một cơ đốc nhân nên thật phải sợ hơn hết là có tội lỗi song lại không nhìn thấy tội lỗi đó. Có tội là một vấn đế nhơ nhớp, nhưng không nhìn thấy tội lỗi là một sự việc tối tăm. Sự nhơ nhớp là đủ nguy hiểm, cộng thêm sự tối tăm vào sự nhơ nhớp thì nguy hiểm gấp đôi. Một cơ đốc nhân sống trong bóng tối không thể dễ dàng bước đi trong đường lối ở trước mặt anh ta vì cớ anh ta không thấy đường lối.
Hiện tượng mê cuồng nhiều và khác nhau. Một tín đồ có khả năng bị mê cuồng trong tư tưởng anh ta liên quan về chính mình hay các anh em khác, trong các lời anh ta nói về chính mình hay các anh em khác, trong tình trạng thuộc linh của anh ta, trong các tội lỗi của anh ta, và trong mọi sự có liên quan đến chính anh ta. Mê cuồng thật sự là một triệu chứng rất thông thường, mỗi một và mọi cơ đốc nhân đều có thể bị mê cuồng, sự khác biệt chỉ nằm trong mức độ. Do đó chúng ta không thể không chú ý đến sự mê cuồng này.
W.N