Một hành động cao quí
Kinh Thánh: Mark 14:1-9
Vả, hai ngày trước lễ Vượt-qua và lễ Không men, các thầy tế lễ cả cùng
các văn sĩ tìm cách dùng quỉ kế để bắt Jêsus mà giết đi. Vì họ nói rằng: “Không nên làm điều
đó nhằm kỳ lễ, e trong dân sanh sự náo loạn chăng.” Khi
Jêsus ở Bê-tha-ni tại nhà Si-môn là người phung, đang ngồi ăn, thì có một đàn
bà đến, cầm cái bầu bằng ngọc đựng dầu thơm cam tùng rất quí giá, bẻ ra mà đổ
trên đầu Ngài. Có
mấy kẻ cùng nổi giận mà nói rằng: “Sao uổng phí dầu thơm ấy như vậy? Vì dầu
nầy có thể bán được hơn ba trăm quan tiền, để giúp cho kẻ nghèo.” Họ bèn trách
móc nàng. Nhưng Jêsus bảo rằng: “Hãy để mặc
nàng; sao các ngươi làm khó cho nàng? Nàng đã làm việc tốt cho ta.
Vì các
ngươi có kẻ nghèo ở với mình luôn luôn, khi nào muốn làm phước cho họ cũng
được; song không có ta luôn luôn đâu. Nàng đã làm điều nàng có thể làm, là
xức dầu cho thân thể ta trước để chôn. Quả thật, ta nói cùng các ngươi,
khắp cả thế gian hễ nơi nào có rao giảng Tin lành, thì cũng thuật lại việc đàn
bà nầy đã làm để kỷ niệm nàng.”
Mark 14:9 nói, " Quả thật,
ta nói cùng các ngươi, khắp cả thế giới hễ nơi nào có rao giảng Tin lành, thì
cũng thuật lại việc đàn bà nầy đã làm để kỷ niệm nàng.” Theo lời của Chúa ở đây, bất cứ nơi nào Phúc âm được
rao giảng, câu chuyện này sẽ được kể lại ngay sau đó. Nếu phúc âm được rao
giảng, nhưng truyện này không nói, có một thiếu sót lớn. Vì vậy, chúng ta phải
nói chuyện câu chuyện này. Đây là những gì Chúa đã nói với tôi khi tôi đang cầu
nguyện hôm qua.
Câu chuyện này đã xảy ra khi nào? Chúng ta hãy đọc câu 1: "Vả, hai ngày trước lễ Vượt-qua và lễ Không men, các
thầy tế lễ cả cùng các văn sĩ tìm cách dùng quỉ kế để bắt Jêsus mà giết đi." Thập tự giá nằm trong tầm nhìn! Cái bóng của
thập giá ở trong tầm nhìn!
Điểm quan trọng nhất của câu chuyện này là gì? Chúng ta có thể thể hiện
nó với những lời của 1 Phr 3:15. Đó là "thánh hóa Christ là Chúa trong
trái tim của bạn." Từ ngữ “ thánh hóa” là một động từ. Câu chuyện này cho
thấy cách thiết thực cho việc thực hiện câu này.
Câu chuyện này chỉ kêu gọi con người làm một điều --thánh hóa Christ là
Chúa. Lời của Chúa, " khắp cả thế
giới hễ nơi nào có rao giảng Tin lành, thì cũng thuật lại việc đàn bà nầy đã
làm để kỷ niệm nàng” là một hướng dẫn cho
chúng ta rằng, tiếp sau lời rao giảng phúc âm, phải có loại bông trái nầy. Câu
chuyện này mở ra cho chúng ta ý nghĩa của loại bông trái này.
“Có một đàn bà đến [Mary—John
12:3], cầm cái bầu bằng ngọc đựng dầu thơm cam tùng rất quí giá”. Cây cam tùng tinh khiết là quý
giá, trong khi đó, dầu cam tùng tinh khiết rất tốn kém, tuyệt
vời vô song. Dầu cam tùng này, rất tốn kém, tinh khiết ở bên trong một chiếc bình
thạch cao tuyết hoa. Bình thạch cao tuyết hoa cũng rất quý giá. Không chỉ Mary
dâng cho Chúa một loại dầu thơm tốn kém, nhưng bình có chứa dầu thơm cũng rất
quý giá. Chúng ta có thể dâng cho Chúa những gì là quý giá nhất.
"Cô ấy đã đập vỡ bình thạch cao tuyết hoa." Tại sao cô ấy làm
điều này? Đây là loại dầu cam tùng tinh khiết đến từ
Ba Tư, và không có cách nào làm cho dầu thơm thoát ra ngoại trừ bằng cách đập
vỡ cái bình. Bằng cách này, không có thể có sự giả mạo.
"Và đổ trên đầu Ngài." Khi cô ấy đã làm điều này, hương thơm
của dầu thơm tràn ngập ngôi nhà (John 12:3). Không chỉ ngôi nhà dẫy đầy hương thơm vào khi đó, ngay cả bây giờ
khi chúng ta đọc đoạn văn này, chúng ta có thể cảm nhận được mùi hương! Ngay cả
nhà chúng ta đang nhóm họp ở bên phải bây giờ đây có vẻ như được lấp đầy hương
thơm! Tình yêu đối với Chúa và sự thánh hiến cho Ngài thực sự là một hương thơm
mà đã kéo dài mãi cho đến bây giờ và sẽ kéo dài cho đến đời đời.
John 12: 3 chép rằng cô "đã xức dầu bàn chân của Giêsu, và lau
chân của Ngài với mái tóc của mình." Cô đặt vinh quang của mình ở bàn chân
của Chúa! Đối với một phụ nữ, mái tóc của cô là vinh quang của cô (1 Cor
11:15).
Lúc đầu, cô chỉ được nhìn thấy, bây giờ cô có thể được ngửi thấy mùi
dâu thơm. Cô đã thu hút không chỉ các sự chỉ trích của loài người, nhưng sự
phẫn nộ của người ta. Tuy nhiên, cô bỏ qua tất cả và không lưu ý họ. Tâm trí của cô quan tâm đây là ngôi nhà của
một người bị bệnh hủi. Cô đã không xem xét điều kiện hiện tại gia đình của mình,
cũng không nghĩ đến những khó khăn tương lai của mình. Cô không quan tâm đến
những lời chỉ trích và phẫn nộ của những người khác. Cô ấy chỉ đơn giản làm những
gì cô đã làm.
Cô dâng cho Chúa theo cách "mạo hiểm tất cả"! Chúng ta nên
bạo dạn và sẵn sàng như cô. "Và ngôi nhà tràn ngập hương thơm của dầu
thơm." Đây là sự thánh hiến tuyệt đối. Có hai ý nghĩa để thánh hiến. Một
là để cung cấp một cái gì đó cho Chúa, và điều kia là biệt riêng cho Chúa theo
một cách hiến dâng.
Dầu thơm thì vì sự thánh hóa. Đền tạm với tất cả các đồ dùng của nó
được xức dầu. Từ ngữ “Christ” có nghĩa là " Đấng Được Xức Dầu”. Chúng
ta nên thánh hóa “Đấng Christ được xức dầu này” làm Chúa
trong lòng mình. Chúng ta nên xức dầu cho Ngài và sở hữu Ngài là Chúa, là Chúa
của chúng ta. Chúng ta nên dâng tất cả mọi thứ cho Ngài và nên chất đống tất cả
mọi thứ trên Đấng Christ. Chúng ta không nên sợ theo Ngài cách quá điên rồ hoặc
yêu Ngài quá nhiệt thành. Khi một cơ đốc nhân non trẻ nói lời chia tay với một
người lớn tuổi, người cao niên nói, "Tôi chỉ có một mong muốn, rằng bạn là
một người yêu nhiệt thành của Chúa Jersus!" Không thể có một giới hạn cho
việc chúng ta yêu thương Chúa, việc chúng ta phục vụ Ngài, vâng lời Ngài, và sự
trung thành của chúng ta với Ngài, chúng ta không bao giờ có thể làm quá trớn
những điều này. Chúa yêu thương muốn xem chúng ta yêu thương Ngài trong một
cách thiếu thận trọng. Ngài yêu thích nhìn xem chúng ta yêu Ngài vượt ra ngoài
lý do và trái ngược tình yêu thương con người. Với Ngài, phúc âm nên kết quả
trong việc con người được sự chết của Ngài thúc đẩy yêu mến Ngài, dâng hiến cho
Ngài, và hoàn toàn vâng lời Ngài đến điểm mà những người khác sẽ coi chúng là
quá độ.
Mức độ mà chúng ta dâng chính bản thân cho Ngài phụ thuộc vào giá trị của Chúa đối với chúng
ta. Đối với những người tin, Chúa là quý giá (1 Pet 2: 7). Peter biết từ ngữ này
có nghĩa là gì. Đây là lý do tại sao trong thư tín của mình, ông đã đề cập đến
từ ngữ “quý báu” nhiều lần. Ông thêm từ ngữ
quý náu vào các chữ: máu, đức tin, đá,
các mỹ đức, và vv.
Các môn đệ đã làm gì khi Mary hành động theo cách này? " Có mấy kẻ cùng nổi giận mà nói rằng: “Sao uổng phí dầu
thơm ấy như vậy?" (Mác 14:4). Họ
nghĩ rằng đây là một sự lãng phí. Nhưng dầu thơm nầy đã được đổ ra trên người
nào? Đấng được xức dầu không xứng đáng với dầu thơm sao? Dầu thơm này được đổ
trên Chúa. Nếu đây là một sự lãng phí, nó sẽ có nghĩa rằng Chúa là không xứng
đáng với nó. Chúa thực sự không xứng đáng với dầu thơm này sao? Bất cứ điều gì đều
có thể được gọi là một sự lãng phí khi nó được áp dụng cho Chúa sao? Những
người chưa bao giờ yêu mến Chúa với một trái tim duy nhất nghĩ rằng thánh hiến
và sự vâng lời quá nhiều là một sự lãng phí. Trong con mắt của loài người, vâng
lời Chúa, yêu mến Ngài, và từ bỏ tất cả mọi thứ vì Ngài đôi khi có thể là quá
nhiều và có thể là một sự lãng phí, nhưng những lời chỉ trích như vậy chỉ cho
thấy mức độ tình yêu mà những người chỉ trích có.
" Vì dầu nầy có thể bán được
hơn ba trăm quan tiền, để giúp cho kẻ nghèo.” (câu 5). Họ đã có một cách tốt hơn để sử dụng tiền, đó là cho người
nghèo. Họ coi phục vụ Chúa như vậy là quá nhiều, nhưng không quá nhiều khi phục
vụ người ta. Nếu một người không có một tình yêu vì Christ, ông chắc chắn sẽ
thay thế tình yêu mà ông nên dâng cho Chúa bằng các công việc mà ông làm cho
Chúa. Nếu một người nghĩ rằng dâng điều tốt nhất cho Chúa là một sự lãng phí,
ông chắc chắn sẽ chi tiêu điều tốt nhất của mình cho loài người. Nếu một người
không phải là một cơ đốc nhân, ông tiết kiệm tất cả mọi thứ cho mình. Vì ông là
một cơ đốc nhân, ông biết rằng điều đó là sai, là ích kỷ. Câu hỏi đặt ra là, 300
đơ-ni-ê nầy nên được chi tiêu cho ai? Hoặc là được chi tiêu cho Chúa, hoặc nó
được dùng cho con người. Thật là một điều đáng thương khi nhiều tín đồ ngày nay
cũng giống như các môn đệ của ngày hôm đó. Họ không có một con tim đơn thuần cho
Chúa, họ không có sự trinh khiết và tình yêu nhiệt thành cho Chúa. Thay vào đó,
họ cố gắng để lấp đầy sự thiếu hụt này với các công tác khó nhọc.
" Họ bèn trách móc( tức giận
như điên) nàng. " (câu 5). Lúc đầu
họ chỉ trích. Sau đó, họ bắt đầu tức điên lên với người phụ nữ, nhưng Mary
không thể giữ lại bình dầu chỉ vì họ đang tức điên lên. Bình bị phá vỡ và dầu
thơm đã chảy ra. Không có sinh tế nào có thể được lấy lại khỏi bàn thờ. Mary
dám làm điều này từ tình yêu dành cho Chúa. Cô ấy không quan tâm đến những lời
chỉ trích và giận dữ của người khác.
Chúa chúng ta đã nói gì? Ngài nói, " Hãy để mặc nàng; sao các ngươi làm khó cho nàng?." (V. 6). Chúa có ngụ ý là cô ấy yêu mến Ngài và
vâng lời Ngài quá nhiều như vậy là hoàn toàn đúng. Không cần chỉ trích cô ấy.
Chỉ trích cô ấy theo cách này là gây rắc rối cho cô. Ô, ngay cả nếu chúng ta
yêu mến Chúa quá nhiều hoặc dâng hiến cho Ngài quá nhiều, Ngài vẫn tha thứ cho
chúng ta!
Chúa nghĩ rằng thật là tuyệt vời nếu họ yêu mến Ngài như Mary đã làm.
Nhưng nếu họ không thể làm điều đó, họ không nên chận những người khác yêu Ngài
theo cách này. Tay của chúng ta không nên chạm vào tất cả những ai yêu mến
Chúa, và chúng ta không nên làm phiền họ.
Một hành động như vậy của Mary thực sự là một sự lãng phívà quá nhiều
trong con mắt của người ta. Đối với tâm trí bình thường, chỉ sử dụng một ít dầu
thơm là đủ, không cần sử dụng cả bình dầu thơm cam tùng tinh khiết. Và thậm chí nếu dùng dầu cam tùng tinh khiết, không có nhu cầu đựng nó trong một bình thạch cao tuyết
hoa đắt giá. Thậm chí nếu một người sử dụng một bình thạch cao tuyết hoa, không
cần phải chi tiêu 300 đơ-ni-ê vào đó. Họ không thể tự chế chính mình để không
chỉ trích và thậm chí tức giận. Nhưng dâng hiến cho Chúa, hành động này không
nên bị chỉ trích. Chúa phán: " Hãy
để mặc nàng; sao các ngươi làm khó cho nàng?"
Đối với Chúa, lời phê bình và tức giận của họ là một loại gây rắc rối cho cô.
Chúa nghĩ rằng một hành động như vậy là được phép. Đây là lý do tại sao Ngài
nói, "Nàng đã làm việc tốt (cao quí) cho ta "! Hành động của Mary là một hành động cao quý và không nên chỉ
trích.
Vào thời điểm đó, 300 đơ-ni-ê là số tiền đủ để mua một nô lệ. Số tiền
đó là đủ để thuê một ít người lao động trong một vài tháng. Khi Chúa đến Bethany và ở lại tại nhà
của Mary, Martha bận rộn phục vụ, cô ấy không có bất kỳ nô lệ nào giúp cô. Điều
này cho thấy rằng họ không giàu. Nhưng Mary không chăm sóc sự an nhàn và thoải
mái của riêng mình, cô đã dành tất cả những gì cô có cho Chúa. Chúng ta không
thể là quá nhiều trong việc yêu Chúa và phục vụ Ngài. Đó không phải là một sự
lãng phí khi chi tiêu tất cả mọi thứ vào Chúa.
" Nàng đã làm việc tốt (cao quí) cho ta "! (câu 6). Khái niệm của các môn đệ chống đối Chúa, họ là những
người nghĩ rằng một sự xức dầu và thánh hiến như vậy cho Ngài là một sự lãng
phí. Chúa nói rằng đó là một hành động cao quý và không phải một sự lãng phí.
Đó là một hành động cao quý khi yêu mến Ngài quá nhiều, vâng lời Ngài quá
nhiều, và chi tiêu cho Ngài quá nhiều, nó không phải là một sự lãng phí. Đó là
một hành động cao quý yêu mến Ngài đến mức mà chúng ta quên đi những lời chỉ
trích của những người lớn tuổi trong Chúa. Đó là một hành động cao quý yêu mến
Ngài đến mức mà chúng ta quên về nhu cầu của người nghèo bên ngoài. Nó không
phải là một sự lãng phí.
Đó là một hành động cao quý yêu
mến Ngài đến mức mà chúng ta lãng phí tất cả mọi thứ cho Ngài. Đây không phải
là một sự lãng phí. Chúa nghĩ rằng chúng ta không bao giờ có thể là quá nhiều trong cách chúng ta đối xử với Ngài.
Tình yêu chúng ta đối với Ngài không bao giờ có thể là quá nhiều. Sự vâng lời
của chúng ta với Ngài không bao giờ có thể là quá nhiều. Bất kể loài người xem nó là thế nào, và bất luận những người cùng
phục vụ với nhau chỉ trích ra sao, Chúa nói rằng đây là một hành động cao quý.
Kết quả của việc rao giảng Tin Mừng không chỉ để đưa tội nhân lên thiên đàng,
nhưng để làm cho mọi người được cứu thành một người yêu của Chúa Jesus. Đây là
lý do tại sao Kinh Thánh nói, "Nếu có ai không yêu mến Chúa, anh ta đáng được
nguyền rủa!" (1 Cor 16:22).
Tất cả các cô Mary nên hài lòng với lời này từ Chúa. Nếu chúng ta mong
đợi sự ưng thuận từ các môn đệ đồng bạn của chúng ta, chúng ta phải sống theo
sự khôn ngoan thế tục, và chúng ta không thể dâng hiến với một sự chăm sóc cho
những gì vừa lòng của Chúa. Chúng ta nên hài lòng với sự chấp thuận của Chúa,
và chúng ta không nên quan tâm đến những lời chỉ trích của loài người.
Chúa đã không phản đối với ý tưởng ban cho người nghèo. Ngài chỉ chống
đối với nhận xét của họ rằng điều này là quá nhiều và rằng đó là một sự lãng
phí khi làm điều đó cho Chúa. Ngài nói với họ: "Vì các ngươi có kẻ nghèo ở với mình luôn luôn, khi nào
muốn làm phước cho họ cũng được; song không có ta luôn luôn đâu. " (Mác 14:7). Chúa có ngụ ý rằng sẽ có nhiều cơ
hội hơn cho họ cung cấp cho người nghèo, nhưng thời gian còn lại cho họ phục vụ Ngài thì ngắn.
" Nàng đã làm điều nàng có
thể làm," (câu 8). Câu hỏi ở đây
không phải là đã làm được bao nhiêu, nhưng còn lại bao nhiêu. Vì một người giàu
có dâng một chút cho Chúa không phải là khó khăn, nhưng khó khăn cho một người
nghèo dâng tất cả những gì anh có cho Chúa. "Cô ấy đã làm những gì cô đã
có thể." Cô không để dành bất cứ thứ gì cho mình. Lời khen ngợi đến từ chữ
“tất cả”. Không có việc dâng "tất cả", không có tình yêu. Nếu chúng
ta yêu mến Chúa, chúng ta có tình yêu bằng tất cả trái tim của chúng ta, tất cả
hồn của chúng ta, tất cả sức mạnh của chúng ta, và tất cả tâm trí chúng ta. Rất
nhiều lần, thái độ của chúng ta đối với Chúa là không tốt hơn so với thái độ
của chúng ta đối với một người lái xe taxi. Đôi khi chúng ta cho tài xế taxi một
vài đồng xu, nhưng chúng ta nghĩ rằng đó là một sự lãng phí khi dâng ngay cả
một vài đồng xu cho Chúa. Thật đây là một điều đáng thương biết bao!
Tại sao Mary làm điều này? Chúng ta hãy xem những gì Chúa nói. "nàng...xức dầu cho thân thể ta trước để chôn." (câu 8). Trong một hai ngày nữa Chúa sẽ chết.
Trong Phúc Âm của Matthew, Chúa đề cập đến bốn lần với các môn đệ rằng Ngài sẽ
chết, nhưng họ không hiểu điều đó. Chỉ Mary đã hiểu. Cô hiểu rằng Chúa sẽ chết
cho cô và rằng Ngài sẽ chết để cứu cô khỏi sự trừng phạt của địa ngục. Cô yêu
mến Chúa, và cô đã xức dầu cho Ngài. Sức mạnh thực sự của tình yêu đối với Chúa
đến từ cái chết của Chúa. Những người không hiểu sự chết của Chúa có thể không
thực sự yêu mến Ngài.
Người ta phải xức dầu cho Chúa đúng giờ. Sau khi Chúa sống lại, đã quá
muộn để xức dầu cho Ngài! Mary Magdalene đã mua một số dầu thơm và đã ra đi rất
sớm vào ngày đầu tiên trong tuần để xức dầu cho thi thể của Chúa, nhưng cô đã không
thể xức dầu cho Ngài. Chúa đã sống lại, và đã quá muộn.
" Xức dầu cho thân thể Ta
trước để chôn." Đây là Christ. Hôm
nay là thời gian để chúng ta dâng hiến chính mình cho Chúa. Nếu chúng ta chờ
đợi, có thể là quá muộn! Sau khi Chúa sống lại, quá muộn để xức dầu cho Ngài.
Sau khi chúng ta đã sống lại, sẽ là quá muộn để thánh hiến mình cho Ngài và yêu
mến Ngài với một tấm lòng đơn thuần. Vào thời điểm của sự sống lại, thậm chí
nếu có một ngàn thế giới, chúng ta sẽ sẵn sàng từ bỏ tất cả để yêu mến Chúa
Giêsu. Nhưng bây giờ chúng ta cần phải có sự viên mãn của tình yêu mà chúng ta
sẽ dành cho Ngài sau khi phục sinh. Bây giờ là lúc để chúng ta yêu mến Chúa.
Rô-ma 6 nói về việc trình dâng các chi thể của chúng ta cho Đức Chúa
trời. Rô-ma 12: 1 nói về việc trình dâng thân thể của chúng ta cách đặc biệt.
Đây là sự hiến dâng toàn thể. Để trình dâng các chi thể dễ dàng hơn, nhưng rất
khó để trình dâng thân thể. Tuy nhiên, một sự trình dâng như vậy là thánh
thiện. Sự thánh thiện thật xuất phát từ một hiến dâng tuyệt đối. Sự trình dâng nầy cũng là hợp lý. Nó không
phải là một sự lãng phí. Chúng ta có thể dâng chính mình cách hoàn toàn cho
Chúa, và chúng ta có thể yêu mến Ngài, phục vụ Ngài, và vâng lời Ngài trong khi
hôm nay vẫn còn là ngày nay.
Nee To Sheng