Chủ Nhật, 5 tháng 7, 2015

LƯƠNG NHÂN JESUS—ĐỆ NHẤT MUÔN NGƯỜI-




Thế nhân kinh ngạc hỏi tôi:
“Sao yêu Chúa vượt mức người trần ai,
“Có gì thu hút bạn hoài,
“Như là đối tượng bạn hay yêu nhiều?”
-
Với tôi, Chúa thật đáng yêu,
Hồng hào, chói sáng, thanh cao hơn người,
Nét xinh trần thế hay trời,
Lương Nhơn bộc lộ tuyệt vời, vô song.

-
Hồn Ngài trong sáng, huy hoàng,
Huyết hồng đã đổ cứu dân trên đồi;
Nam Nhân đệ nhất vạn người,
Mặt trời giữa triệu sao trời trên cao.
-
Đầu vàng nguyên chất nhiệm mầu,
Khôn ngoan, hoàn hảo, cao sâu thật nhiều;
Vinh quang tương tợ mão triều,
Màng tang gai bén chuốc điều đau thương.
-
Lòng đầy sự trắc ẩn luôn,
Biểu trưng rõ ở vết thương của Ngài;
Sườn không còn chịu đau hoài,
Roi đòn tàn nhẫn, giáo dài ngưng đâm.
-
Kìa bàn tay đẹp siêu phàm,
Ống vàng nạm ngọc sắp hàng đứng sau,
Bàn tay thần thượng nhiệm mầu,
Chịu treo cây gỗ, máu trào, rách toan.
-
Hai đầu gối yếu qui hàng,
Nặng quằn vì tội, giọng khàn gào vang.
Trên ngai hiện tại lệnh ban,
Hai chân trụ cẩm thạch đang toàn quyền.
-
Mắt oai nghi, ái đức truyền,
Mắt chim ưng với dịu hiền bồ câu,
Qua hai cửa sổ nhiệm mầu,
Niềm đau thập giá còn đâu phô bày.
-
Miệng từng than thở trước đây,
Nụ cười khuyến khích dân Ngài yếu suy,
Dung quan nhân hậu, nhu mì,
Dáng người hương bách uy nghi tuyệt vời.
-
Vượt trên vinh diệu, Chúa ơi,
Lương Nhân xứng đáng đời đời kính tôn,
Muôn dân nhận giá trị hơn,
Địa cầu chắc chắn suy tôn, yêu Ngài./.
-
Minh Khải cảm tác—5-7-2015
(Nguồn: Isaac Watts’ Poetry- Nhã Ca 5: 9-16, “Hỡi người xinh đẹp hơn hết trong các người nữ, lương nhân của chị có gì hơn lương nhân khác? Lương nhân của chị có gì hơn lương nhân khác? Mà chị ép nài chúng tôi dường ấy?  Lương nhân tôi trắng và đỏ, Đệ nhứt trong muôn người. Đầu người bằng vàng thật ròng; Lọn tóc người quăn, và đen như quạ. Mắt người như chim bồ câu gần suối nước, Tắm sạch trong sữa, được nhận khảm kỹ càng. Gò má người như vuông đất hương hoa, Tợ khóm cỏ thơm ngát; Môi người tỉ như hoa huệ ướm chảy một dược ròng.  Tay người như ống tròn vàng có nhận huỳnh ngọc: Thân mình người khác nào ngà bóng láng cẩn ngọc xanh.  Hai chân người giống trụ cẩm thạch trắng, Để trên táng vàng ròng; Tướng mạo người tợ như núi Li-ban, xinh tốt như cây hương nam, Miệng người rất êm dịu; Thật, toàn thể cách người đáng yêu đương. Hỡi các con gái Giê-ru-sa-lem, lương nhân tôi như vậy, Bạn tình tôi dường ấy!”