(Tự truyện của
John Newton- 1725-1807).
-
Nhiều năm dài
xấu xa vui thích,
Tôi không sợ
sỉ hổ đời mình,
Mãi khi tầm
nhìn bỗng sửng sốt.
Cuộc sống
hoang dã dứt hành trình.
Tôi nhìn thấy
Đấng treo cây gỗ,
Đau thương
máu hồng lã chã rơi,
Mắt uể oải
nhìn tôi không nói,
Đến bên thánh
giá tôi lặng người.
Mãi hơi thở
cuối cùng tôi trút,
Không thể nào
quên ánh mắt Ngài,
Chúa dường bảo
tôi chết cho Chúa,
Dù không một
lời bảo ban rày.
Lương tâm cảm
thấy mình có tội,
Nhận chìm tôi
tuyệt vọng đau thương,
Chính tội tôi
làm huyết Ngài đổ,
Đóng đinh
Ngài cây gỗ bất lương.
Thảm thay,
không biết điều mình phạm,
Lệ tuôn ăn
năn chỉ hư không,
Hồn run rẩy ẩn
mình đâu nhỉ?
Tại tôi mà
Chúa chết đau lòng.
Nhìn tôi lần
nữa, Chúa nói:
“Ta tha thứ
con bao tội rồi,
Huyết Ta là giá chuộc tuyệt đối,
Ta chết để con sống đời đời ».
Ngài chết làm tội tôi được thấy,
Những hốc sâu đen tối cuộc đời,
Ô huyền nhiệm ân điển vĩ đại,
Đóng ấn sự tha thứ không dời.
Tâm linh hôm nay ô đầy dẫy,
Sự buồn rầu hòa lẫn niềm vui,
Mong sao hủy
cuộc đời thuở ấy,
Để sống cho Đấng
tôi giết rồi./.
Minh khải
10-6-2016
(Cảm tác theo
bài thơ của John Newton)