Đa-vít ở Ba-hu-rim
(2 Sa-mu-ên 16: 5-14)
Đằng sau núi Ô-liu trên đường đến sông Giô-đanh là Ba-hu-rim. Ngôi làng này
thuộc về chi phái Bên-gia-min - đó là bộ tộc mà Sau-lơ xuất thân. Và kìa, một
trong những gia đình của nhà Sau-lơ, Si-mê-i , xuất hiện (câu 5). Anh ta nguyền
rủa vua Đa-vít , chống lại luật pháp, và
buộc tội Đa-vít phải chịu trách nhiệm về máu đổ trong nhà của Sau-lơ (câu 8).
Điều đó chắc chắn không đúng - sau tất cả, Đa-vít đã tha thứ cho Sau-lơ hơn một
lần.
Xuất 22 :28, «Ngươi chớ nên nói lộng ngôn cùng Đức Chúa Trời, và cũng
đừng rủa sả vua chúa của dân ngươi ».
Đa-vít đã trở thành người huyết trong một trường hợp khác: U-ri. Đa-vít nhận
thức rõ điều này và do đó chấp nhận lời nguyền từ tay Chúa và bảo A-bi-sai tránh
Si-mê-i đi –
Bạn có nhớ đến lòng nhiệt thành của A-bi-sai với lòng sốt sắng của Phi-e-rơ trong vườn Ghết-sê-ma-nê không ? (xem
thêm Lu-ca 9.54) – ngăn Si-mê-i bị chặt đầu. Đa-vít đưa cho Si-mê-i bằng chứng
đẹp rằng ông ta không phải là người máu.
Có thể chúng ta cũng là mục tiêu của các cuộc tấn
công tức giận và hoàn toàn phi lý. Chúng ta phản ứng sau đó như thế nào? Chúng
ta có theo dấu chân của Chúa chúng ta, người đã bị mắng, nhưng không đe dọa trả đủa và chịu đau khổ (1 Phi-e-rơ. 2:23)? Và chúng ta, giống như Đa-vít, có
khả năng chấp nhận nó từ bàn tay của Chúa,vì biết rằng có nhiều điều đáng trách
trong cuộc sống của chúng ta hay không?