2 Samuel 17
--Hu-sai và A-hi-tô-phe
Khi Sau-lơ còn là kẻ thù của Đa-vít, có Giô-na-than làm bạn đã ở trong triều
đình. Khi Áp-sa-lôm đứng lên chống lại Đa-vít, Hu-sai có mặt để đánh bại mưu kế
khôn ngoan của A-hi-tô-phe. Người ta tự hỏi tại sao Áp-sa-lôm không tuân theo đề
nghị chính đáng của A-hi-tô-phe và tấn công Đa-vít ngay lập tức vào đêm đó. Tại
sao anh ta chỉ thích thú lời của Hu-sai, người đề xuất huy động quân đội chung
về sau?
Chắc chắn, Hu-sai cũng đưa ra lý do - nhưng tại sao Áp-sa-lôm thích điều
đó? Há không phải vì Hu-sai nịnh hót Áp-sa-lôm và khăng khăng Áp-sa-lôm nên ra
chiến trường hay sao (câu 11)? Tuy nhiên, A-hi-tô-phe đã nói về việc làm mọi thứ và sử dụng từ ngữ "tôi" ba lần (câu 2-3). Hỏng cho Áp-sa-lôm, khi anh thích nghe những
gì Hu-sai nói.
Đó là khía cạnh con người. Dĩ nhiên, Đức Chúa Trời đã điều khiển mọi thứ để
mang lại xui xẻo cho Áp-sa-lôm và đưa Đa-vít trở lại vương quốc của mình (câu 14).
--Đa-vít đến Ma-ha-na-im
Trong khi đó, Đa-vít và tất cả những người đi cùng ông ta đang băng qua
sông Giô-đanh. Không một
người nào của anh ta bị mất tích, điều này gợi nhớ đến Giăng 18: 8,9. “Jêsus lại
phán: “Ta đã nói với các ngươi rằng chính ta đây; vậy, nếu các ngươi tìm ta,
thì hãy để cho những kẻ nầy đi.” Ấy để
được ứng nghiệm lời Ngài đã phán: “Con chẳng mất một ai trong những kẻ mà Cha
đã ban cho Con.”
Sau đó, Đa-vít đến Ma-ha-na-im. Ở đó, ông được Sô-bi, con trai Na-hách, quê
ở Ráp-ba, là thành của dân Am-môn, với Ma-ki, con trai A-mi-ên ở thành Lô-đê-ba
và Bát-xi-lai cung cấp thức ăn. Chúa chú
ý đến những người hầu việc của mình. Tiên-tri Ê-li có được một góa phụ cung cấp
nhu cầu và Đa-vít từ ba người đàn ông vô danh này. Ba người nầy đã đến đúng lúc. Có lẽ hôm nay chúng ta có
một cơ hội tốt để làm việc tốt như vậy cho tôi tớ Chúa!