--Đa-vít khóc Áp-sa-lôm (2 Sam 19: 1-9)
Đa-vít biết rằng trận chiến đã chiến thắng
nhưng con trai của ông là Áp-sa-lôm đã chết. Với tất cả sự tôn trọng dành cho Đa-vít,
chúng ta phải nói rằng Đa-vít vốn đã dành tình cảm không lành mạnh đối với Áp-sa-lômtừ trước, giờ đây tình thiên nhiên nầy bùng phát trong sự
tang tóc không phù hợp. Phản ứng đầu tiên chắc chắn là ông không thể tự chế được,
nhưng ông ta sẽ phải nghĩ về người dân và nghĩa vụ của mình như một vị vua chứ.
Ông đã phản ứng cách khác trong cái chết
của một người con trai khác- Am-nôn (2 Sam 12).
Các người theo Đa-vít đang xao động. Giô-áp nhận ra sự nguy
hiểm và nói ra ý kiến của mình, như
luôn luôn rất cởi mở, với nhà vua. Mặc dù Giô-áp đã rất táo bạo một lần nữa, Đa-vít
chấp nhận, như luôn khiêm tốn với lời hô hào này của Giô-áp. Đa-vít để cho mình
bị tàn phá bởi lời của một người đàn ông
chính trực và coi đó là "dầu đổ trên đầu mình" (Thi thiên 141:5- “Nguyện
người công bình đánh tôi, ấy là ơn; Nguyện người sửa dạy tôi, ấy khác nào dầu
trên đầu” ). Đa-vít, nhà vua, phải đi ra ngoài với mọi người.
--Đa-vít trở về Jerusalem (2 Sam 19: 10-23)
Dân Y-sơ-ra-ên đã từng tập hợp theo sau Áp-sa-lem
nổi loạn, bây giờ họ đang tranh cãi về việc Đa-vít phải sống lưu vong như thế
nào, khi nào và ở đâu. Vì vậy, con người thật không đáng tin cậy và không ổn định
biết bao!
Đa-vít cổ vũ người dân của Giu-đa đưa ông ta trở
lại. "Các người Giu-đa đi đến đón vua tại Ghinh-ganh đặng đưa vua qua sông
Giô-đanh" (câu 16). Ghinh-ganh là một
nơi thích hợp, vì ở đó Sa-mu-ên đã từng khôi phục vương quyền (1 Sam 11:14).
Nhà của Đa-vít băng qua Giô-đanh bằng phà. Đây
là nơi duy nhất trong Kinh thánh đề cập đến một chiếc phà băng qua sông. Đa-vít
nhận thức được rằng đó chỉ là ân sủng đưa ông ta trở lại, và vì vậy anh ta cũng
muốn thể hiện lòng thương xót với Si-mê-i.