Chủ Nhật, 1 tháng 12, 2019

Mùa Gặt Lúa Mì


Khải thị 14:1-6, “Tôi lại thấy, kìa, Chiên Con đứng trên núi Si-ôn, và với Ngài có mười bốn vạn bốn ngàn người, đều có danh của Ngài và danh của Cha Ngài ghi trên trán mình. 2 Tôi nghe một tiếng từ trời như tiếng nhiều dòng nước, như tiếng sấm lớn; tiếng mà tôi nghe đó lại như tiếng đàn cầm của kẻ gảy đàn cầm mình vậy. 3 Chúng hát một bài ca mới trước ngai, và trước bốn sanh vật cùng các trưởng lão; không ai học được bài ca đó, trừ ra mười bốn vạn bốn ngàn người đã được mua chuộc khỏi đất mà thôi. 4 Những lẻ ấy chưa bị ô uế với đàn bà, vì vốn còn đồng thân. Hễ Chiên Con đi đâu thì họ cũng theo đó. Họ đã được mua chuộc từ trong loài người, để làm trái đầu mùa cho Đức Chúa Trời và Chiên Con. 5 Trong miệng họ chẳng có lời dối nào, họ cũng không có tì vít gì.”


Khải 14: 14-16, “Tôi đã thấy, kìa, một đám mây trắng, trên mây có một vị ngồi giống như con người, đầu đội mão miện vàng, tay cầm lưỡi liềm bén. 15 Có một thiên sứ khác từ đền thờ ra, lớn tiếng kêu Đấng ngồi trên mây mà rằng: “Hãy đưa lưỡi liềm Ngài ra mà gặt đi, vì giờ gặt hái đã đến, mùa màng của đất đã chín khô rồi.” 16 Đấng ngồi trên mây bèn quăng lưỡi liềm mình xuống đất, và đất bị gặt”.
Khải thị 14:15 nói về mùa gặt. “Có một thiên sứ khác từ đền thờ ra, lớn tiếng kêu Đấng ngồi trên mây mà rằng: “Hãy đưa lưỡi liềm Ngài ra mà gặt đi, vì giờ gặt hái đã đến, mùa màng của đất đã chín khô rồi.” Mùa màng của trái đất là dân của Đức Chúa Trời trên trái đất, các tín đồ trong Đấng Christ—“là ruộng Đức Chúa Trời cày” (1 Cor. 3:9). Khi Chúa đến trái đất lần thứ nhất, Ngài đã gieo chính mình Ngài vào các tín đồ (Mathio 13:3, 8, 24-- Kìa, có người gieo đi ra gieo…”.Từ thời đó, mỗi tín đồ mà đã tin Ngài (như là hạt giống sự sống) đều đã trở thành hoa màu của Đức Chúa Trời trên trái đất. Những người chín đầu tiên sẽ được biến hóa cất lên như các trái đầu mùa cho Đức Chúa Trời trước cơn đại nạn. Đa số tín đồ sẽ chín với sự trợ lực của những nỗi đau khổ trong cơn đại nạn và sẽ được thu hoạch gần cuối cơn đại nạn. Chữ Hi lạp dịch là “khô” (chín khô) trong câu 15 là dịch sát nghĩa. Được chín là được khô đối với mọi loại nước thế hạ. Sự đau khổ của cơn đại nạn sẽ như mặt trời làm sấy khô, làm cho khô nước thế tục trong tín đồ, là những người sẽ bị bỏ lại trong cơn đại nạn đến nỗi họ có thể chín khô. Vì hạt lúa ngậm nước sữa trước khi nó chín khô cứng.

Tóm lại, Khải thị chương 14 chép về hai sự biến hóa cất lên của tín đồ. Sự cất lên trái đầu mùa xảy ra trước cơn đại nạn, xem 14: 1-5—“Hễ Chiên Con đi đâu thì họ cũng theo đó. Họ đã được mua chuộc từ trong loài người, để làm trái đầu mùa cho Đức Chúa Trời và Chiên Con”. Và gần cuối đại nạn có sự cất lên của mùa gặt như trong các câu 14-16 mà chúng ta vừa bàn luận qua. Bức tranh trong hình bóng học phô diễn điều nầy rất sống động. Theo hình bóng học trong Cựu ước, lúa mì chín sớm, trái đầu mùa, được thu hoạch trước, và cả vụ mùa, đa số hoa màu, sẽ được thu hoạch trễ hơn. Hơn nữa, trái đầu mùa phải được đem vào đền thờ Đức Chúa Trời, cho Ngài thưởng thức (Xuất 23:19), nhưng mùa gặt được đem vào vựa tạm đựng lúa. Vựa nầy nằm ở giữa đồng ruộng và kho tàng trong nhà. Từ điều nầy chúng ta có thể thấy rằng các trái đầu mùa sẽ được đem vào nhà Đức Chúa Trời—đến núi Si-ôn trên các từng trời—còn mùa gặt sẽ được đem lên không trung. Một thời gian sau khi trái đầu mùa được cất lên đến Chúa Jesus trên từng trời thứ ba, Ngài sẽ rời các từng trời mà đến khoảng không, nơi đó Ngài sẽ lưu lại một thời gian ngắn. Theo lời tiên tri trong 1 Tesalonica 4, mùa gặt sẽ được cất lên không trung.