Giô suê 7: 16- 21—"Vì vậy Giô-suê thức dậy sớm vào buổi sáng và đem Y-sơ-ra-ên đến gần bởi các chi-tộc, và chi-tộc Giu-đa bị bắt. Và ông đem gia-đình Giu-đa đến gần, và ông bắt gia-đình các người Xê-rách; và ông đem gia-đình các người Xê-rách đến gần người này đến người nọ, và Xáp-đi bị bắt. Và ông đem gia hộ của người đến gần, người này đến người nọ; và A-can con trai của Cạt-mi, con trai của Xáp-đi, con trai của Xê-rách, từ chi-tộc Giu-đa, bị bắt. Đoạn Giô-suê nói với A-can: "Hỡi con trai ta, ta nài-nỉ con, hãy dâng vinh-quang cho Đức GIA-VÊ, Đức Chúa TRỜI của Y-sơ-ra-ên, và hãy dâng lời ca-tụng cho Ngài; và bây giờ hãy bảo ta điều gì con đã làm. Chớ giấu nó với ta." Thế là A-can trả lời Giô-suê và nói: "Quả thật, con đã phạm-tội chống lại Đức GIA-VÊ, Đức Chúa TRỜI của Y-sơ-ra-ên, và nhưvầy và con đã làm như vầy: khi con thấy giữa chiến-lợi-phẩm một cái áo choàng đẹp-đẽ từ Si-nê-a và 200 siếc-lơ bạc và một nén vàng nặng 50 siếclơ, thì con tham muốn chúng và đã lấy chúng; kìa, chúng được giấu dưới đất ở bên trong lều của con, với bạc nằm ở dưới nó."
Trước khi chiếm thành Giê-ri-cô , Giô suê đã tuyên rao chỉ thị
của Chúa là mọi người và thú vật phải giết sạch, nhưng mọi của cải phải sung vào ngân khố đền tạm của Chúa; “Nhưng
còn các ngươi, chỉ giữ mình tránh các vật dưới lệnh cấm này, e rằng các ngươi tham
muốn chúng và lấy vài vật bị cấm này, thế là các ngươi làm cho trại Y-sơ-ra-ên
bị rủa-sả và đem rắc-rối trên nó. Nhưng tất cả bạc và vàng và các đồ bằng đồng
và sắt đều là thánh đối với Đức GIAVÊ; chúng sẽ đi vào kho của Đức
GIA-VÊ."
Chúa phải là số một,
nên mọi chiến lợi phẩm thuộc về kho của
đền tạm trước nhất. Nhưng từ thành thứ hai là A-hi, mọi tài vật đều thuộc về
toàn dân Israel. Trong câu chuyện nầy chúng ta thấy sự tham muốn của A can:
-- một
cái áo choàng đẹp-đẽ từ Si-nê-a:
Si nê a là xứ sở có thành phố Babylon, nằm vùng Mê sô bô ta
mi (Lưỡng ah2) giữa hai con sông Ơ Phơ rát và Ti gơ rơ. A can ham muốn áo
choàng là chuyện thường tình, vì chàng trai nào mà không muốn có áo gió, có bộ
cánh lỗng lẫy? Nhưng ở đây là tham muốn
của thánh của Chúa.
Những chữ “áo choàng” nhắc nhở gì cho chúng ta là con dân
chúa hôm nay? Ê-sai 3:6-7 chép, “Khi một người bắt lấy anh em của hắn trong nhà
cha hắn, nói: "Ngươi có cái áo choàng, ngươi sẽ cai-trị chúng ta, Và các sự
đổ nát nầy sẽ ở dưới bàn tay của ngươi(," Vào ngày đó hắn sẽ phản-đối, rằng:
"Ta sẽ không là thầy chữa-lành của các ngươi, Vì trong nhà ta không có
bánh cũng chẳng có áo choàng; Các ngươi không nên chỉ-định ta cai-trị
dân-chúng."
Người xưa nói” chiếc
áo không làm nên thầy tu”, mà khi tình trạng thuộc linh của dân Chúa suy thoái,
họ coi rằng ai có “áo choàng” có bộ gió, tướng mạo oai phong như người lãnh đạo,
như tướng mạo vua Sau lơ, thì họ tìm
cách đưa người đó lên cai trị dân Chúa.
Ngày nay trong hội thánh người ta tìm kiếm áo choàng, bằng cấp
để mình có bộ gió khả dĩ cai trị dân thánh của Chúa. Ôi một sự sa bại là dường
nào!
--200 siếc-lơ bạc- và một nén vàng nặng 50 siế-clơ-
Vàng bạc là hay quý
kim căn bản, như 1 Phi e rơ 1:18, “biết rằng anh em đã chẳng được chuộc bằng
các vật có thể bị hư hoại như bạc hay vàng từ cách sống không có hiệu quả của
anh em, thừa kế được từ tổ-tiên của anh em”.
Từ các đời bạc là tiên
tệ thông dụng để trao đổi, mua bán, ít ai dùng vàng làm tiền tệ. Trong kinh
thánh có chép chuyện Đa vít mua sân đạp lúa của một người Giê bu sít để làm bàn
thờ của lễ thiêu hầu chặn đứng đại dịch đang diệt dân Israel. 2 sa mu ẽn 24:24,
“Tuy nhiên, nhà vua nói với A-rau-na: "Không, nhưng chắc-chắc ta sẽ mua nó
từ ngươi với một giá, vì ta sẽ không dâng các của-lễ thiêu lên cho GIA-VÊ Đức
Chúa TRỜI của ta mà ta không tốn-kém gì cả." Thế là Đa-vít mua cái sân đạp
lúa và những con bò với giá 50 siếc-lơ bạc”.
Sau khi cơn đại dịch
ngưng, vua Đa vít mua thêm cả ngọn đồi Mô ri a, là điền sản của A-rau na, để
làm địa điểm xây dựng đền thờ của Chúa. 1 Sử kí 21: 24-25 chép “Nhưng Vua
Đa-vít nói với Ọt-nan: "Không, nhưng chắc-chắn ta muốn mua nó với trọn
giá; vì ta không muốn lấy vật gì của ngươi cho Đức GIA-VÊ, hay dâng một củalễ
thiêu nào mà ta chẳng tốn gì cả." Vì vậy, Đa-vít cân 600 siếc-lơ vàng trả
cho Ọt-nan cho chỗ đó”.
Đó là chỗ Kinh thánh chép
vàng là kim bản vị của tiền tệ.
Bạc là quý kim để trao đổi, mua bán, như của cải nổi của người
ta. Còn vàng là loại của chìm.
Điều đáng buồn là ngày
nay có quá nhiều người không đào vàng
ngoài đời , đào trong nghề nghiệp của mình, nhưng lại đào trong kho tàng
nhà Chúa. Khi tiền bạc của hội thánh nước ngoài gởi về giúp đỡ, người ta lấy
25% trao cho vợ con, 25% tiêu xài xa xỉ như tiệc tùng, còn 50 % mới thực sự dùng
cho công việc Chúa như xây phòng nhóm, tạo
lập hội dường, hay giúp người nghèo. Tôi thấy tiền bạc nước ngoài gởi về giúp đỡ cho tín đồ trong nước, cũng bị cấp
trên ăn đầu ăn đuôi.
Nhiều “A can” trong hội thánh ngày nay chỉ nói ra sự thật về
tội ăn cắp , tội tham dục của mình trước tòa án Đấng Christ mà thôi: “khi con
thấy giữa chiến-lợi-phẩm một cái áo choàng đẹp-đẽ từ Si-nê-a và 200 siếc-lơ bạc
và một nén vàng nặng 50 siếclơ, thì con tham muốn chúng và đã lấy chúng; kìa,
chúng được giấu dưới đất ở bên trong lều của con, với bạc nằm ở dưới nó”.
Ước gì những lời chân thật như vậy sớm được xưng ra hôm nay để
hội thánh nói chung không ngã chết trước quân thù tại thành A-hi—
“Thế là khoảng 3 ngàn người từ dân đi lên đó, nhưng họ tháo
chạy trước mặt các người ở A-hi. 5Và các người ở A-hi đánh hạ chừng 36 người của
họ, và truy đuổi họ trước cổng thành xa đến tận Sê-ba-rim, và đánh hạ họ trên
đường xuống dốc, thế là tâm của dân tan chảy và trở thành như nước” (Giô suê 7:
4-5).
Hodos 4-1-2020-