Tiếng Lương
Nhơn của chính tôi,
Vang trên hốc
đá, núi đồi đất cao;
Trên đồi tội
ác, biển đau,
Vượt qua,
bay đến để hầu cứu tôi.
-
Qua màn xác
thịt xưa nay,
Tôi xem mắt
ái từ Ngài nhìn tôi,
Gương phúc
âm sáng soi rồi,
Khá nhiều vẻ
đẹp tuyệt vời Chúa tôi.
-
Lòng tôi thu
hút lâu rồi,
Bằng lời, bằng
vẻ đẹp tươi của Ngài;
“Con ơi mau
hãy đến đây,
“Niềm vui trần
thế khôn tày với Ta”.
-
Tiết đông lạnh
giá đã qua,
Sương mù tan
biến để mà sang xuân,
Tai nghe cu
gáy vui mừng,
Tuyên rao
năm mới tưng bừng đến đây.
-
Cây Nho bất
tử rễ sâu,
Trổ bông, ra
nụ dồi dào trái hơn,
Ta cùng nhau
nếm rượu ngon,
Tâm hồn vui
vẻ chúc tôn danh Ngài.
-
Khi nghe
Chúa gọi lời nầy:
“Bạn tình
ơi, hãy đến đây cho rồi”.
Lòng ta tình
nguyện thỏa vui,
Bỏ tình yêu
cũ của đời sau lưng./.
Minh Khải—30-6-2015
(Nguồn: Isaac Watts’ Poetry. Nhã Ca 2: 813, “Ấy là tiếng của
lương nhân tôi! Kìa, người đến, nhảy qua các núi, Vượt qua các gò. Lương nhân
tôi giống như con hoàng dương hay là con nai tơ. Kìa, người đứng sau tường
chúng tôi, Xem ngang qua cửa sổ, Ngó ngang qua chấn song. Lương nhân tôi nói chuyện với tôi rằng: Hỡi bạn
tình ta, người đẹp của ta ơi, hãy chỗi dậy và đến. Vì kìa, mùa đông đã qua, Mưa
đã dứt hết rồi; Bông hoa nở ra trên đất;
Mùa hát xướng đã đến nơi, Và tiếng chim cu nghe trong xứ; Cây vả đương chín trái xanh tươi của nó, Và
nho trổ hoa nực mùi hương. Hỡi bạn tình ta, người đẹp của ta ơi, hãy chỗi dậy
và đến!”