Kìa hoa hồng
của Sa-rôn,
Huệ thơm
trong trũng vẫn còn trổ bông,
Kìa cây sự sống
vô song,
Trái làm
tươi mới, lá phòng bệnh nhân.
-
Giữa gai gốc,
huệ huy hoàng,
Giữa rừng bầu
bí, hiên ngang nho màu,
Tôi xem thấy
Chúa nhiệm mầu,
Giữa ngàn nhân
vật nào đâu ra gì.
-
Dưới tầm
bóng mát diệu kỳ,
Che tôi khỏi
nắng nóng khi giữa trời,
Trái cây
thiên thượng Chúa mời,
Dưỡng nuôi
thỏa dạ, tuyệt vời vị ngon.
-
Ngài đưa tôi
đến gần hơn,
Ngồi bàn ân
điển ngọt ngon của Ngài,
Trên tôi phất
phới cờ bay,
Lá cờ tình
ái diệu thay dường nào.
-
Rượu nho,
bánh sự sống cao,
Tấm lòng
chìm đắm từ lâu khơi mào,
“Con ơi, mở
tấm lòng sầu,
“Nhận tư tưởng
của Ta vào cho con”.
-
“Lòng con
Chúa chớ dời chơn,
“Xin Ngài an
nghỉ trường tồn bên trong,
“Tội ô con
loại trừ xong,
“Không cho
nó sẽ phiền lòng Chúa đâu”./.
-
Minh Khải cảm
tác—29-6-2015
(Nguồn: Isaac Watts’ Poetry- Nhã ca 2:1-4, 6-7, “Ta là hoa hồng
của Sa-rôn, bông huệ của trũng. Bạn tình ta ở giữa đám con gái Như bông huệ ở
giữa gai gốc. Lương nhân tôi ở giữa đám con trai Như cây bình bát ở giữa những
cây rừng. Tôi vui lòng ngồi dưới bóng người; Trái người ngọt ngào cho ổ gà tôi.
Người đưa tôi vào phòng yến tiệc, Ngọn cờ người phất trên tôi ấy là ái tình.--
Tay tả người kê dưới đầu tôi, Còn
tay hữu người ôm lấy tôi. Hỡi các con gái Giê-ru-sa-lem, ta ép nài các ngươi, Bởi
những con hoàng dương hay là con nai đồng nội, Chớ kinh động, chớ làm tỉnh thức
ái tình ta Cho đến khi nó muốn”.