Ô kìa Đấng Cứu
Chuộc ta,
Khuyên mời
ta đến đậm đà biết bao,
Từ hang tăm
tối, u sầu,
Ngài kêu ta
bước thật mau ra ngoài.
-
“Bồ câu ẩn hốc
đá nầy,
“Lòng sầu đổ
vỡ lâu ngày biết bao,
“Quên đi nỗi
sợ, ngước cao,
“Tiếng con
vui thích, ngọt ngào tai Ta”.
-
“Tiếng con
êm ái đó mà,
“Hồng ân ta
đã sáng lòa mặt con,
“Thế gian trống
rỗng, khinh lờn,
“Mặt con vẫn
đẹp, huy hoàng với Ta”.
-
“Cám ơn Chúa
cách sâu xa,
“Lời Ngài mời
gọi con đà xin vâng,
“Lòng con
hoan hỉ nhiều lần,
“Dâng lời
khen ngợi, nguyện thầm không thôi”.
-
“Thuộc về
Chúa, Chúa thuộc tôi,
“Tấm lòng,
hi vọng, miệng môi thuộc Ngài,
“Ngôn từ,
chuyển động hằng ngày,
“Tâm tư
không muốn làm Ngài mất vui”.
-
“Đồng xanh
con đã đến rồi,
“Nơi mà hoa
huệ dưỡng nuôi bởi Ngài,
“Thánh đồ mặc
áo trắng hoài,
“Huyết kia tẩy
sạch Chúa hay thỏa lòng”.
-
Đêm tàn, kìa
ánh rạng đông,
Ửng lên ánh
sáng vô cùng đẹp tươi,
Mắt Ngài
chăm chú đến tôi,
Hồn buồn tăm
tối tôi thời bỏ đi.
-
Hoàng Dương
trên núi xanh rì,
Nhảy qua núi
sợ, đồi thì tội ô,
Nhưng không
tội ác bao giờ,
Cách li Cứu
Chúa ngoài bờ tường cao./.
-
Minh Khải cảm
tác—29-6-2015
(Nguồn: Isac Watts’ Poetry. Nhã Ca 2: 8-9, 14-17, “Ấy là tiếng
của lương nhân tôi! Kìa, người đến, nhảy qua các núi, Vượt qua các gò. Lương
nhân tôi giống như con hoàng dương hay là con nai tơ. Kìa, người đứng sau tường
chúng tôi, Xem ngang qua cửa sổ, Ngó ngang qua chấn song. Hỡi chim bồ câu ta
trong hóc đá, Tại chốn đụt của nơi hê hẩm, Hãy tỏ cho ta xem mặt mũi mình, Cho
ta nghe tiếng mình, Vì tiếng mình êm dịu, Mặt mũi mình có duyên. Hãy bắt cho chúng tôi những con chồn, Những
con chồn nhỏ phá hại vườn nho; Vì vườn nho chúng tôi đương trổ bông.- Lương
nhân tôi thuộc về tôi, và tôi thuộc về người; Người chăn bầy mình giữa đám bông
huệ, Cho đến hừng đông lố ra, Và bóng tối tan đi. - Hỡi lương nhân tôi, hãy trở
về, Khá giống như con hoàng dương hay là con nai tơTrên hòn núi Bê-thẹt”.