Cây đưng
không trái, Chúa ơi,
Tôi đang
choán đất tốt tươi lâu rồi,
Dây nho trái
đắng không thôi,
Chất màu ruộng
Chúa đời tôi lạm nhiều;
Xin bàn tay Chúa
cao siêu,
Chạm tôi, sửa
dạy thật nhiều, Chúa ơi.
Sợi gai phụ
nữ đan gùi,
Đất mềm thợ
gốm nắn nồi khéo tay;
Sắt thô cứng
rắn lắm thay,
Khó làm dụng
cụ xưa nay Chúa cần;
Bàn tay khéo
léo tuyệt luân,
Xin Ngài đào
tạo hồn ươn nên người.
Đá bàn rắn
chắc lâu đời,
Ý tâm bướng
bỉnh của tôi chống Ngài,
Kim cương
góc cạnh sắc thay,
Tấm lòng
nguyên gốc khó ai đến gần;
Xin Ngài đập
vỡ nhiều lần,
Hồn thô rạn
vỡ biết cần thiên dân.
Đá hòn cứng
cỏi nghênh ngang,
Ngài dùng
búa lớn phá tan cho rồi;
Vỏ dày hạt cứng
nhất đời,
Cối xay nghiền
nát nhân thời ăn ngon;
Tay quyền
năng Chúa chạm con,
Có thêm thực
phẩm tốt hơn thức ngoài.
Khi tôi vỡ
nát đau thay,
Nhưng chưa
thành phẩm vẫn hoài công thôi;
Vào lò nấu hấp
liên hồi,
Hồn nầy có giá
trị nuôi dân Ngài;
Đoàn đông
đói lả hôm nay,
Cho tôi
thích ứng ý Ngài tuyên rao.
Quặng kia lò
đúc chảy vào,
Mong nguyên
liệu đổ khuôn sao hoàn thành;
Bánh cần lửa
nướng thật nhanh,
Thức ăn ngon
miệng Chúa dành thiên dân;
Biết còn qua
lửa ngại ngần,
Xin tình
thương Chúa bảo toàn đời tôi.
Minh Khải—14-8-2015
(Nguồn:
English poems)