-
Mác 14:12-15-Ngày thứ nhứt trong kỳ lễ Không
men, là ngày làm thịt con sinh lễ Vượt-qua, môn đồ thưa cùng Ngài rằng: “Thầy
muốn chúng tôi đi dọn cho thầy ăn lễ Vượt-qua tại đâu?” Ngài sai hai môn đồ đi, và bảo rằng: “Hãy vào
thành, sẽ gặp một người đội vò nước, thì hãy theo người; hễ người vào đâu, hãy nói cùng chủ nhà rằng:
'Thầy bảo: Phòng khách ta sẽ dùng để ăn lễ Vượt-qua với môn đồ ta ở đâu?' Chính người ấy sẽ chỉ cho các ngươi một phòng
lớn trên lầu bài trí sẵn sàng; hãy dọn tại đó cho chúng ta.”
Mac 14:51-52-Có một gã trai trẻ kia theo Ngài,
khoác vải gai mịn choàng mình truồng; chúng bắt chàng. Nhưng chàng bèn bỏ tấm vải, ở truồng trốn chạy.
Công 1:12, 15-Đoạn, họ từ núi gọi là Ô-li-ve trở
về Giê-ru-sa-lem, núi ấy cách Giê-ru-sa-lem ước đi một ngày sa-bát. Khi đến rồi, họ bèn lên một phòng trên lầu kia--Trong
những ngày đó Phi-e-rơ đứng dậy giữa anh em (số người nhóm lại ước chừng một
trăm hai mươi), mà nói rằng:…
Công 12:12-17- Người suy nghĩ như vậy rồi, thì
đến nhà Ma-ri, mẹ của Giăng, cũng gọi là Mác, là nơi có nhiều người nhóm lại cầu
nguyện. Người gõ cửa ngõ thì có một con
đòi tên là Rô-đơ ra nghe thử, nhận biết
tiếng Phi-e-rơ, nên vui mừng lắm, đến nỗi chẳng mở cửa, nhưng chạy vào báo rằng
Phi-e-rơ đang đứng trước cửa. Họ nói rằng:
“Mầy điên!” Song nàng nói quyết rằng thật là ông ấy. Họ bèn nói: “Ấy là thiên sứ
của người.” Nhưng Phi-e-rơ cứ gõ mãi.
Khi họ mở ra, thấy người thì đều sững sờ. Nhưng người khoát tay bảo họ làm thinh, rồi
thuật lại thể nào Chúa đã đem mình ra khỏi ngục. Người lại dặn rằng: “Hãy tỏ việc
nầy cho Gia-cơ và các anh em biết.” Đoạn, người lìa đó qua nơi khác.
-
Tôi ở đợ từ hồi con trẻ,
Mười sáu tuổi xuân chẳng biết nhiều,
Nhà chủ tôi Sa-lem cao siêu,
Ông chủ chết khi tôi chưa đến,
Ông là người La mã tiên tiến,
Bà chủ tôi Do thái đẹp xinh,
Biệt thự có lầu cao hiển vinh,
Nhà đẹp nhất trung tâm thành phố,
Con duy nhất chủ tôi còn nhỏ,
Giăng Mác cậu ấm cũng đẹp trai,
Sức khỏe yếu, không được dẻo dai.
Tôi từng theo bà vào đền thánh
Gặp khi Đức Jesus giảng mạnh,
Bà tôi lòng chơn thật nhận tin,
Khuyến giục đức tin cả nhà mình,
Rồi đến ngày đại lễ dân tộc,
Cả nhà chuẩn bị thật chu tất,
Cậu mang vò lấy nước ngoài đường,
Gặp hai người bà chủ mến thương,
Chủ đồng ý Đức Jesus đến,
Lên phòng cao dự lễ cho tiện,
Tôi phụ trách bánh, chiên con quay,
Người và môn đồ ăn nơi đây;
Tôi và cậu ấm rình nghe Chúa,
Những lời lạ tai không nhớ nữa;
Trời tối, họ từ giả ra đi,
Nhắm núi Ô-liu bước kiên trì,
Chủ không ngờ cậu ấm theo Chúa,
Vườn Cây Dầu, cậu nghe thấy đủ,
Chạy thoát thân về báo mẹ mình:
“Chúa đã bị bắt”, ôi khiếp kinh;
Đêm đó mấy môn đồ gõ cửa,
Xin ẩn thân tránh kẻ bắt bớ;
Rồi Chúa chết, cả nhà rụng rời,
Bà chủ tôi khóc đến ngất hơi,
Sai người đem hương liệu tẩn Chúa,
Sáng Chúa nhật bà đến mộ nữa,
Ngạc nhiên hay tin Chúa sống rồi,
Phòng cao mười một sứ đồ ngồi,
Chúa hiện đến cả nhà mừng rỡ,
Cậu ấm cũng thấy Ngài tỏ rõ;
Bốn mươi ngày sau Chúa về trời,
Một trăm hai mươi người thỏa vui,
Thành tâm khẩn nguyện chờ Linh đến;
Tôi tất bật dọn bàn ăn uống,
Nhưng thỏa vui hội thánh ra đời,
Phòng cao điểm nhóm đầu đó thôi,
Tôi quen Sê-pha, sứ đồ thánh,
Biết tiếng ông gõ cửa không mạnh,
Khi thoát thân nhà ngục tử hình,
Dân thánh hiệp nguyện đều khiếp kinh,
Khi nhìn thấy ông vào phòng họp.
Cám ơn Jesus Đấng chân thật,
Đã cho tôi phục vụ nhà nầy,
Mới có cơ hội tin Chúa đây;
Ôi xin chúc tán Ngài mãi mãi,
Sao lưu danh Rô-đơ như vậy?
Một nữ tì nào có ra chi,
Được dự phần hội thánh diệu kì??
Minh Khải—24-4-2016