Thứ Tư, 11 tháng 5, 2016

CON NGƯỜI BUỒN KHỔ--


Người Khách Lạ không nhà để ở,
Người Bạn thân ái nhất của tôi,
Bị ruồng bỏ bơ vơ máng cỏ,
Thế mà Ngài đến với chúng tôi!
-
Bài hát vang lừng trong đêm tối,
Đoàn mục đồng sợ ẩn mặt đi,
Ánh thiên thần sáng ngời vô đối,
Tiếng thiên binh vang vọng diệu kì.
-
Tiếng hoan ca trong đêm thâu đó,
Hơn tiếng đoàn thần sứ đầu tiên,
Mừng ngày Chúa tạo nên trái đất,
Bằng bàn tay thần thượng năng quyền.
-
Hãy đến mà nhìn vào máng cỏ,
Đức Chúa Trời vinh hiển hiện ra,
Người Khách không nhà, không chỗ ở,
Giữa thế giới say đắm sê-sa.
-
Với Chúa Trời là vinh quang lớn,
Bình an cho nhân thế bất an,
Câu chuyện kì diệu Vua vô hạn,
Là niềm hỉ lạc của muôn dân.
-
Thiên binh, thần sứ trên thượng giới,
Càng lúc niềm vui thích gia tăng,
Dù chúng ta khuyết điểm, ô tội,
Chúa hài lòng chấp nhận vẹn phần.
-
Hãy hát về vinh quang cao nhất,
Của Đấng đáng được sự tôn cao,
Kể ra câu chuyện thật kinh ngạc,
Đấng yêu thương nhục hóa nhiệm mầu.
-
Từ buổi ban đầu thật lạ quá,
Mọi con người đều sống thê lương,
Ân điển Chúa chinh phục tất cả,
Làm họ am hiểu Chúa tinh tường.
-
Hài Nhi thánh chịu thấp hèn quá,
Máng cỏ là nôi lúc chào đời,
Giáng thế từ linh giới chói lóa,
Dự phần sầu muộn chúng ta rồi.
-
Bản chất vô tội sống thích ứng,
Theo lối đường thần thượng tình yêu,
Tạo vật sa ngã được xây dựng,
Những chiếc bình ca ngợi Chúa nhiều.
-
Ô Tình Yêu! Ngoài tầm suy tưởng!
Chúa ơi, sao Ngài đến nơi đây?
Bao giờ khải hoàn được vui hưởng,
Khi trở thành con đỏ thơ ngây?
M.K. 8-5-2016