Khi không có nhiều điều xảy ra
trong cuộc sống của chúng ta nhưng có rất nhiều điều mà chúng ta bực bội. Chúng
ta hoang phí sự suy nghĩ về những điều mà chúng ta sẽ không thể sống khác hơn.
Những điều nhỏ bé trở thành những điều lớn lao. Chúng ta ước ao Đức Chúa Trời sử
dụng chúng ta, và chúng ta có thể âm thầm bất mãn. Thật đáng buồn khi mọi thứ trầm
lắng và chúng ta không làm gì hơn là vui vẻ và suy nghĩ về Ngài. Dường như
chúng ta làm ngược lại. Và dường như chúng ta luôn sống trong sự hối hận. Một
cái gì đó xảy ra và đột nhiên chúng ta muốn trở lại trong khoảng thời gian và
nơi mà cuộc sống chỉ là "bình thường". Hầu hết chúng ta đang sống
trong tương lai và cho tương lai, hoặc sống trong quá khứ.
Tất cả mọi thứ chúng ta làm đều
do những suy nghĩ của chúng ta khích động. Những suy nghĩ của chúng ta đã đi
trước chúng ta hoặc những nỗi lo sợ của chúng ta và hy vọng cho ngày mai cũng
hướng dẫn hành động chúng ta như vậy. Một ngày nào đó, cuộc sống như vậy dường
như quá xa vời với rất nhiều người trong chúng ta. Rồi điều đó xảy ra, cũng như
xảy ra cho mọi người. Thảm họa đến. Thất nghiệp xảy ra. Một người yêu chết. Một
đứa con hoặc người phối ngẫu được chẩn đoán mắc bệnh kinh khủng. Đột nhiên, một
cuộc sống có vẻ phức tạp, rồi đột nhiên cuộc đời trở nên rất đơn giản. Bây giờ
chúng ta tập trung về những gì thực sự quan trọng. Những điều có vẻ quan trọng
ngày hôm trước, bây giờ không còn đủ sức ngay cả có một ý nghĩ khi chúng ta kêu
la với Đức Chúa Trời vì điều đó đang đè nén linh hồn chúng ta và làm tiêu mòn
chúng ta.
Có hàng ngàn giáo viên và giảng
viên ưu tú không thể truyền đạt giỏi. Hoàn cảnh, hoạn nạn, nghịch cảnh đột
nhiên làm họ trở thành giáo viên của chúng ta và quan điểm của chúng ta thình
lình đã bị tập trung hơn khi chúng ta nhận ra điều gì là thực sự quan trọng
trong cuộc sống. Chúng ta không thể thay đổi quá khứ và chúng ta không biết nhiều
bao nhiêu về tương lai nằm phía trước chúng ta. Có vẻ như rõ ràng nếu chúng ta
biết điều gì về Đức Chúa Trời, thì điều đó là Đức Chúa Trời của thời bây giờ.
Quá khứ đã ra đi và tương lai vẫn chưa đến, nhưng chúng ta biết rằng chúng ta
đang ở đây bây giờ. Bây giờ chúng ta nên thờ phượng. Bây giờ chúng ta nên bước
đi trong sự hiện diện của Ngài. Bây giờ chúng ta nên vận dụng ân sủng. Hầu hết
chúng ta cũng lấy những gì đã xảy ra trong quá khứ và sử dụng nó như một thước
đo lường cho những gì sẽ xảy ra trong tương lai.
Tuy nhiên, chúng ta biết rằng Đức
Chúa Trời đứng trong cõi vĩnh hằng ngoài thời gian và không gian. Trong vĩnh cửu
vô thời gian, không có quá khứ hay tương lai, chỉ có sự vĩnh cửu bây giờ, thực
tại vĩnh cửu của sự hiện diện của Ngài. Vậy khi chúng ta sử dụng quá khứ như một
thanh đo lường cho tương lai, đó không phải là một hành vi đức tin. Đó là một
hành động trí tuệ. Trí tuệ của chúng ta không thể nào biết được Đức Chúa Trời.
Nguyện quyền lực áp chế của thời gian không thể tìm thấy giữa chúng ta. Ước gì
sự đòi hỏi liên tục của nó được đặt sang một bên. Nhưng để làm được điều đó,
chúng ta sẽ phải gạt sang một bên nỗi sợ hãi và bất an của chúng ta. Nếu chúng
ta không sống trong cái hiện tại ngay bây giờ, thì khi thiên tai, thử thách hay
hoạn nạn xảy đến cho chúng ta, chúng ta phải tranh thủ đi vào chỗ đó với Ngài.
Hôm nay là ngày để tìm kiếm Vương quốc của Đức Chúa Trời, sự bình an của Ngài
và sự công bình của Ngài. Hãy chầm chậm lại và ngẫm nghĩ vẻ đẹp của Đức Chúa Trời,
vinh quang của Ngài và đức thánh khiết của Ngài. Đừng để những điều nhỏ nhặt của
thế giới này làm tiêu mòn bạn. Hãy chịu tiêu hao vì Ngài và trong đó bạn sẽ đứng
ở một nơi chắc chắn.
--