1 Sử Kí 11:4-9, “Đa-vít và toàn
thể Y-sơ-ra-ên kéo đến thành Giê-ru-sa-lem,lúc ấy gọi là Giê-bu. Dân bản địa là
người Giê-bu-sít đang ở đó. Dân cư
Giê-bu nói với Đa-vít: “Ông không thể vào đây được đâu.” Nhưng Đa-vít đã chiếm
được đồn lũy Si-ôn, tức là thành Đa-vít. Đa-vít nói: “Ai là người đầu tiên đánh giết
dân Giê-bu-sít sẽ được làm chỉ huy trưởng và làm thủ lĩnh.” Giô-áp, con của
Xê-ru-gia, đi lên đánh trước nhất nên được làm chỉ huy trưởng. Đa-vít đóng trong đồn lũy ấy nên nơi đó được gọi
là thành Đa-vít. Vua cho xây tường thành
bao quanh, từ Mi-lô cho đến khắp chung quanh; phần còn lại của thành thì Giô-áp
sửa sang. Thế lực của Đa-vít ngày càng
gia tăng, vì Đức Giê-hô-va vạn quân ở cùng vua.
2 Sa mu ên 5: “Vua và các thuộc hạ
tiến đến Giê-ru-sa-lem, đánh người Giê-bu-sít, là dân bản xứ. Chúng nói với
Đa-vít: “Ông sẽ không vào đây được đâu, những người mù và què cũng đủ sức đánh
đuổi ông!” Chúng nghĩ: “Đa-vít sẽ không thể vào đây được.” Nhưng Đa-vít đã chiếm lấy đồn lũy Si-ôn, đó là
thành Đa-vít. Ngày hôm đó, Đa-vít nói: “Tất cả những ai muốn đánh người
Giê-bu-sít, thì hãy theo đường hầm để xuống lấy nước mà đánh những người què và
mù, tức những kẻ thù của Đa-vít.” Vì vậy có câu: “Người mù và kẻ què đều sẽ
không được vào nhà.”
1 Sử kí 21:1-4, “Sa-tan nổi lên
chống lại Y-sơ-ra-ên nên xúi giục Đa-vít kiểm tra dân số. Đa-vít nói với Giô-áp và các viên chỉ huy quân
đội rằng: “Hãy đi kiểm tra dân số, từ Bê-e Sê-ba cho đến Đan, rồi trình cho ta
biết tổng số là bao nhiêu.” Giô-áp tâu:
“Nguyện Đức Giê-hô-va gia tăng dân số của Ngài nhiều gấp trăm lần! Tâu bệ hạ là
chúa tôi, chẳng phải tất cả dân chúng đều là thần dân của chúa tôi sao? Tại sao
chúa tôi lại bảo làm điều nầy? Tại sao chúa tôi làm cho Y-sơ-ra-ên phải mắc tội?”
Nhưng lời của vua thắng hơn lời của
Giô-áp. Vì vậy, Giô-áp đi khắp Y-sơ-ra-ên rồi trở về Giê-ru-sa-lem”
Sau khi làm vua 7 năm tại Hếp
rôn, rồi lên ngôi tại Jerusalem, nếp sống đức tin, lệ thuộc Chúa từng mỗi biến
chuyển, mỗi bước đi đã mất dần trong đời sống Đavid. Trong suốt những năm tránh
mặt Sau lơ, ông hết lòng tìm cầu Chúa, nay chúng ta nghe thấy lời của vị vua
thành công nầy có vẻ khoe khoang: “Ai là người đầu tiên đánh giết dân
Giê-bu-sít sẽ được làm chỉ huy trưởng và làm thủ lĩnh.”- Hoặc câu “những kẻ thù
của Đa-vít”.
Anh là ai mà anh có quyền tôn người
khác lên trước cộng đồng dân Chúa. Anh nói xấu, hạ một số người xuống và lập một
vài người nào đó lên làm đầu mục, chỉ huy trưởng nhà Chúa, như David lập Giô
áp?.
Khi David truyền lệnh Giô áp rảo
khắp cả nước điều tra quân số Israel, tôi thấy ông đã sa bại so với lời nói đầy
đức tin của ông khi giáp chiến Gô li át, “Đa-vít nói với tên Phi-li-tin: “Ngươi
cầm gươm, giáo, lao mà đến với ta. Còn ta, ta nhân danh Đức Giê-hô-va vạn quân
mà đến, tức là Đức Chúa Trời của đạo quân Y-sơ-ra-ên mà ngươi đã thách thức. Hôm nay, Đức Giê-hô-va phó ngươi vào tay ta,
ta sẽ giết ngươi, cắt đầu ngươi, và ban thây của đạo quân Phi-li-tin làm mồi
cho chim trời và thú rừng. Khắp thế gian sẽ biết rằng có một Đức Chúa Trời
trong dân Y-sơ-ra-ên, và toàn thể hội
chúng nầy sẽ thấy rằng Đức Giê-hô-va không giải cứu bằng gươm, hoặc bằng giáo;
vì Đức Giê-hô-va là Chúa của chiến trận, Ngài sẽ phó các người vào tay chúng
tôi.”
Rô ma 1:17 chép, “sự công chính của
Đức Chúa Trời được bày tỏ từ đức tin đến đức tin, như có lời chép: “Người công
chính sẽ sống bởi đức tin”.
Anh hùng đức tin sẽ đi từ đức tin
nhỏ đến đức tin lớn hơn, còn David thì đi từ đức tin đến tự tin. Bạn thì thể
nào?