Một cậu bé đang đi thăm bạn bè. Mẹ cậu
nói, "Michael, con hãy nhớ cách cư xử của con. Hãy nói 'xin vui lòng' , 'cảm
ơn' và 'xin tha thứ cho tôi'. " với bạn nha con.
Ngồi bên bàn của người bạn, Michael được bạn hỏi: "Bạn có thích
trái cam không?" Anh ta tận tình trả lời: "Xin làm ơn, cảm ơn và xin
tha thứ tôi"!
Rõ ràng là mẹ của Michael đã không được cập
nhật với công việc gia đình của mình. Nhưng có bao nhiêu người trong chúng ta,
là bậc cha mẹ, đã không được con cái vạch trần chúng ta trong cùng một cách?
Chúng ta không nghĩ về việc bà Sarah đang ngồi trên đôi chân của mình hoặc Paul la hét khi anh ta bị tổn thương cho
đến khi những cách cư xử này xuất hiện khi chúng ta đi vắng. Đột nhiên chúng ta
nhận ra rằng chúng ta đã nhìn thấy một số điều.
Trong khi chúng ta không cố gắng làm cho
khía cạnh này trở nên phần quan trọng nhất trong quá trình đào tạo của mình,
chúng ta cần phải dạy rằng chúng ta không cố gắng đánh bóng con cái của chúng
ta để biểu diễn công khai. Chúng ta cũng không muốn chúng chỉ có "cách cư
xử theo tập thể" khi những người
khác có ở xung quanh. Thay vào đó, chúng ta muốn các hành động của chúng là biểu
hiện của sự đào tạo mà chúng ta đã cung cấp cho chúng. Chúng ta muốn con cái
mình là người chân thật.
Nhấn mạnh hình ảnh công khai của con cái
đối với chúng là một sai lầm, vì cớ chúng ta muốn chúng thực hành những gì là đúng ở gia đình ngay khi chúng ra đi.
Đương nhiên, chúng ta sẽ được thoải mái hơn và không theo nghi thức sống với
gia đình của mình hơn với tập thể. Tuy nhiên, những sự lịch sự cơ bản vẫn nên
áp dụng, thậm chí là riêng tư. Con cái mà chỉ được dạy cách thực hành tốt trong
nơi công cộng và được phép sử dụng những lối sống tồi tệ trong nơi riêng, thì cần học cách sống một cuộc sống thuộc linh gấp
đôi nữa.
Kinh Thánh đưa ra một hồ sơ về tính tương
đồng xã hội cho người tín đồ bằng cách miêu tả những gì Cơ Đốc nhân nên làm.
Không có nghi ngờ gì, nếu chúng ta bước
theo sau, những chỉ thị của Kinh Thánh này sẽ tạo ra loại người mà chúng ta
thích khi được ở gần và chính chúng ta cũng muốn trở thành.
--Hồ sơ Kinh thánh -
Nhiều phân đoạn Kinh Thánh cho chúng ta một
bức tranh về những gì Đức Chúa Trời biết đề tạo ra một người có thể hòa hợp với
người khác. Ở đây có một ít câu. "Anh em là những người được tuyển chọn của
Đức Chúa Trời, là người thánh và rất yêu dấu. Vậy, hãy mặc lấy lòng thương xót,
nhân từ, khiêm nhường, mềm mại, nhịn nhục. Nếu một người trong anh em có điều
gì phàn nàn với người khác, thì hãy nhường nhịn nhau, tha thứ nhau. Chúa đã tha
thứ anh em thể nào, thì anh em cũng phải tha thứ thể ấy"(Cô-lô-se 3: 12,
13). "Cuối cùng, tất cả anh em phải có tinh thần hiệp nhất, cảm thông, yêu
mến anh em trong Chúa, có lòng nhân từ và tâm tình khiêm nhu. Đừng lấy ác trả ác hoặc lấy rủa sả trả rủa sả;
trái lại, hãy chúc phước, vì đó là điều mà anh em được kêu gọi, để thừa hưởng
phước lành" (1 Phi-e-rơ 3: 8, 9).
Khi chúng ta kéo các lời hành động của những
câu này lại với nhau, chúng ta có được những hình ảnh như sau:- lòng thương xót, nhân từ, khiêm tốn, hiền
lành, chịu đựng, nhẫn nại, tha thứ, từ bi, tình yêu, thương xót, lịch sự và
không trả thù. Há điều đó không dễ chịu
và có tính được xây dựng với những người trẻ tuổi xung quanh, là những người
đang học những ân sủng này sao? Tất nhiên rồi.
Chúa Jêsus Christ đã nhân cách hóa những
ơn điển này cho chúng ta.
Đức Thánh Linh sản sinh những bông như thế này trong cuộc sống của tín đồ. Chúng
ta giúp con cái của mình khi chúng ta hướng dẫn chúng hướng tới những đức tính
này trong cuộc sống của chúng. Chúng ta cần phải thảo luận những phương cách để
làm điều này.
--Các biểu hiện thực tiễn
Chúng ta có thể nói, "Tại sao lại bận tâm
với tất cả những biểu hiện nho nhỏ về sự thanh lịch như vậy? Con cái của chúng
ta sẽ sống cho dù không có những đức
tính đó". Một số cha mẹ tiếp lấy thái độ đó, nhưng con cái của họ gặp thời
kì khó khăn trong cuộc sống của trường học
và hội thánh. Chúng không biết làm thế nào đưa ra sự cân nhắc cho những người
xung quanh chúng. Không ai dạy chúng cách hiểu.
Trước nhất, hãy nhìn vào sự nhân từ .
Đây chỉ là tình yêu trong hành động. Đây là một trong những nơi đầu tiên chúng
ta tìm thấy nhu cầu trong cuộc sống của con cái mình, bởi vì theo bản chất,
chúng là những người tàn nhẫn và ích kỷ. Chúng ta nên khuyến khích chúng nghĩ đến
cách cảm xúc của người khác. Kéo tấm thảm ra khỏi chân của ai đó có thể là niềm
vui cho kẻ lừa đảo, nhưng liệu anh ta có nghĩ có cảm giác gì khi có ai đó làm
điều đó cho anh ta không? Khi ai đó làm điều gì đó cho con cái chúng ta, chúng
ta có thể giúp chúng nghĩ điều đó cảm thấy như thế nào.
Cách gia đình nói chuyện với nhau như thế
nào? Lời nói của chúng ta có thể gây ra nhiều đau đớn. Điều có thể đúng là
trong một số gia đình, các thành viên có thể ban cho và trêu chọc nhau một cách
khá sắc nét. Nhưng nếu họ đối xử với những người khác bên ngoài gia đình theo
cùng một cách, họ sẽ bị công kích. Điều đó làm dấy lên vấn đề về bao nhiêu điều
trong số đó thực sự tốt cho một gia đình, bởi vì gia đình có thể trở nên độc
ác. Kinh Thánh nói với chúng ta: "Cái lưỡi cũng là ngọn lửa" (Gia-cơ
3: 6), và bạn biết rõ sự tàn phá nào mà ngọn lửa nhỏ có thể bắt đầu.
Hãy tử tế với những người khác, và cấm sự
thiên vị. Chúng ta cần thấy rằng con cái của chúng ta không trở nên sống riêng
biệt với bạn bè và từ chối những người khác. Điều này cũng bao gồm việc đối xử
tử tế bình đẳng với các chủng tộc khác hoặc các quốc tịch khác nhau. Người già
và người tàn tật nên được đối xử với lòng tốt đặc biệt. Con cái chúng ta nên thấy
rằng chúng ta thích những người già quanh ta và thích nói chuyện với họ. Chúng
nên hiểu được chúng ta rằng chúng ta đánh giá cao mọi người chỉ vì họ là người.
Khi con cái đọc " …." (Lê-vi
Ký 19:14), chúng nên nghĩ, "Dĩ nhiên là không."
Phép lịch sự nên đi chung với lòng tử tế.
Cảm ơn bạn và xin vui lòng không được coi là từ ngữ lạ trong gia đình của chúng
ta. Chúng ta có thể cần nhấn mạnh việc con cái sử dụng từ ngử "xin vui
lòng" (không phải cầu xin) –là có được điều chúng muốn và khi nói "cảm
ơn"-- để giữ những gì họ đã tiếp nhận được. "Xin tha lỗi cho
tôi" là một thuật ngữ khác mà con cái của chúng ta nên được sử dụng - và
nghe từ chúng ta, là cha mẹ.
Những cánh cửa mở cho người khác là chu
đáo duy nhất- lại nữa--đặc biệt là đối với những người già hoặc những người
khác mà ít có khả năng tự giúp đỡ mình. Chọn một cái gì đó cho người khác là
chín chắn. Con cái chúng ta có thể không nghĩ về điều đó nếu không có ai chỉ ra
cho chúng. Sau một thời gian, chúng sẽ không muốn suy nghĩ về nó trong khi họ
đang làm nó.
Rất nhiều cách cư xử cá nhân cần phải
được học. Trong số đó có cách dọn bàn ăn. Chú ý đến việc này làm cho việc ăn uống
của gia đình càng thú vị hơn nhiều. Biết rằng họ sẽ cần phải chờ đợi cho đến
khi họ được giải thích rời khỏi bàn ăn , sẽ giữ cho chúng vội vàng với việc chúng ăn uống để đi làm cái
gì khác. Không để chúng làm cái gì tại gia đình những gì bạn không muốn chúng
làm khi xa gia đình; làm cho điều đó dễ
dàng hơn trong cả hai nơi. Nhưng đừng ngạc nhiên nếu bạn nhanh chóng thấy những
điều cần chú ý khi bạn ở xa gia đình!
Con cái của chúng ta cần nhớ
không được làm cho người khác cảm thấy không thoải mái về cách cư xử, cho dù những
người khác không có cách cư xử hay cách cư xử văn hoá khác nhau. Con cái của
chúng ta nên được giúp đỡ tạo ra sự điều chỉnh khi ăn uống với những người có lối
cư xử khác biệt. Điều có thể rất thú vị khi xem người khác làm như thế nào.
Trong cách cư xử cá nhân có vệ
sinh cá nhân. Nếu không có hướng đi, những người trẻ tuổi có thể trở nên phiền
toái và đáng ghét. Chsng có thể không nhận ra ngay rằng khi lớn lên chúng có
nhiều khả năng có mùi cơ thể hơn khi chúng còn nhỏ. Có thể chúng cũng không
nghĩ về các thói quen cá nhân xấu xa khác nữa, trừ khi ai đó nói với chúng. Đó
không phải là một giáo viên hay một người bạn. Đó phải là bạn, ở tại gia đình.
Một trong những phần đáng chú ý
trước tiên trong cách cư xử của con cái chúng ta là cuộc trò chuyện của họ ở
nơi công cộng. Trong thực tế, một số con cái hóa trang thành người khác rất dễ--quá
là dễ dàng.
Những điều nầy có thể cần một chút kiềm
chế. Nhưng những gì xảy ra khi các du khách trẻ đến hội thánh? Con cái của
chúng ta có hành động như thể họ hầu như không biết phải làm gì hay nói gì
trong nhà thờ? Sau đó, chúng ta muốn con cái của chúng ta sẽ chủ động với người
lạ. Nếu chúng không có thể, có lẽ chúng ta không bao giờ cho chúng bất kỳ trợ
giúp nào về cách bắt đầu cuộc trò chuyện với một người nào đó cùng tuổi tác với
chúng.
Điều này cũng áp dụng cho người không
cùng lứa tuổi của chúng. Chúng ta nên dạy con cái mình hành động theo cách tôn
trọng người lớn. Khẳng định rằng chúng bắt
tay và trả lời các câu hỏi là dạy họ sự tôn trọng. Họ nên tận hưởng thăm viếng
với những người không chỉ là cùng độ tuổi của chúng.
Vấn đề cuối cùng chúng ta sẽ chạm đến có
thể mang nhiều thái độ hơn là một ân huệ thực tiễn. Nhưng nó tạo ra một loạt
các biểu hiện thực tế. Con cái chúng ta cần một tinh thần khoan dung. Theo bản
chất, hầu hết chúng ta không có một sự phong phú của điều này. Thật dễ dàng để
bị chỉ trích. "Sao anh lại làm như thế? Anh nên . . " hoặc "anh ta phải làm quá chậm sao?" hay
"Màu gì sơn cho cửa nhà xe!" sẽ nhân lên trong tâm trí phong phú của
con cái chúng ta, nếu chúng nghe loại nói chuyện đó -- đặc biệt là từ chúng ta.
Con cái nên được dạy dõ là để cho những
người khác sống cuộc sống của họ với cùng một sự tự do mà chúng muốn sống riêng
theo ý mình.
Điều này cũng đúng cho những thành kiến.
Chúng ta ưa có thành kiến; chúng ta cũng có thể phải đối mặt với điều đó. Con
cái của chúng ta ưa thiên lệch. Chúng nghĩ cha của chúng có loại xe con hay xe
đạp tốt nhất. Chúng nghĩ rằng ngôi nhà của chúng ta là nhà tốt nhất. Há chúng
ta đã không nghĩ điều đó khi chúng ta
còn trẻ hay sao? Đó là, trừ khi cha chúng ta nhấn mạnh với chúng ta rằng xe con
và xe đạp của người khác, cũng như nhà ở, cũng tốt như vậy nữa.
Thật là tự nhiên khi chúng ta nghĩ rằng cách
chúng ta làm việc là cách tốt nhất để thực hiện chúng. Nếu chúng ta không nghĩ
như vậy, chúng ta sẽ làm cách khác đi. Có lẽ chúng ta dùng thuốc aspirin thay
vì chạy ngay đến bác sĩ. Hoặc chúng ta làm giá sách bằng gạch và ván chứ không
phải mua tủ sách. Đúng vậy, một cách làm mọi thứ có thể làm việc tốt nhất cho
chúng ta. Nhưng trừ khi chúng ta giúp con cái của chúng ta hiểu rằng có những
cách khác để làm những điều ngoài cách chúng ta làm, chúng có thể tạo ra một
phương cách gần như không theo cách chúng ta làm việc. Chúng thậm chí có thể
cho phép người khác biết ý kiến của chúng
theo cách mà người khác không đánh giá cao
Có sự yên nghỉ nào mang lại cho tinh thần
của chúng ta khi chúng ta có thể đánh giá cao điều tốt mà những người khác làm.
Chỉ ra các đức tính của người khác đối với con cái của chúng ta cũng như một
phương pháp dạy dỗ mạnh mẽ như chỉ ra những thất bại của người khác. Và nếu những
thất bại cần được nói đến, hãy cẩn thận vì bị mỉa mai.
Chúng ta không gợi ý rằng con cái của
chúng ta nên bỏ qua việc làm sai trái. Chúng nên có lòng trung thành khắc sâu với
những gì là đúng. Nhưng chúng phải biết làm thế nào để được đúng một cách lịch
thiệp. Để hành động lịch thiệp, chúng cũng phải cảm thấy cách lịch thiệp. Chỉ
khi đó chúng mới có thể đấu tranh cho lẽ thật bằng những cách hiệu quả.
Khi nào chúng ta dạy dỗ con cái chúng ta
những đức tính nầy? Mỗi tuần một lần phải không? Không, chúng ta phải đặt những
nguyên tắc làm việc này trên cơ sở hàng ngày. Con cái chúng ta đón nhận những
gì chúng ta cổ võ và chịu đựng ngày này qua ngày khác.
Lời của Đức Chúa Trời tổng hợp những gì
chúng ta đang cố gắng nói. "Nguyện các con trai chúng con đang tuổi thanh
xuân giống như cây đâm chồi mạnh mẽ ; nguyện các con gái chúng con như những
cây cột chạm trổ theo kiểu đền thờ" (Thi Thiên 144: 12