Thánh ca số 205 của HTTLVN chép, “Tôi vững
vàng, Tôi vững vàng, Trong cánh tay Christ dường thái san; Bao phủ rồi, bao phủ
rồi, Do ái tâm Christ hằng giữ tôi. Không lo sợ điều ác, không quân thù dọa
nhát, Chúa giữ tôi ngày đêm bao quát; Tôi vững vàng, Tôi vững vàng, Trong cánh
tay Christ dường thái san!”.
Lẽ thật
về việc Chúa nắm giữ con dân Ngài có hai phương diện như sau: Chúa nắm giữ tín
đồ trong sự cứu rỗi chắc chắn đến đời đời và Chúa nắm giữ tín nhân trưởng thành
trọn vẹn đến cuối cùng:
1-Chẳng Ai Giựt Nó Khỏi Tay Ta… Khỏi Tay Cha Ta.
Giăng 10:28-29
Mãi đến hôm nay, sau cuộc Cải Chánh giáo hội 500
năm mà vẫn còn nhiều tín đồ hồ nghi và
chưa vững tin vào sự cứu rỗi chắc chắn của Chúa. Có người nói với tôi, miển được
có chiếc vé vào thiên đàng là thỏa lòng.
Khi chúng ta tiếp nhận Chúa Jesus làm Cứu Chúa,
chúng ta sở hữu sự sống đời đời của Đức Chúa Trời, thì bàn tay quyền năng của
Chúa Jesus nắm giữ chúng ta và thêm nữa bàn tay thương yêu của Đức Chúa Trời
Cha bao bọc chúng ta trong sự an toàn đến đời đời. Dù sau khi tin Chúa, tín đồ
còn phạm tội, nhưng sự cứu rỗi chắc chắn nầy không dời đổi bao giờ. Sự nắm giữ
nầy là một ân huệ miển phí của Chúa, người tín đồ không phải trả giá gì, ngoại
trừ sự ăn năn và tiếp nhận Chúa lúc đầu.
2-Đấng Có Thể Giữ Anh Em Khỏi Vấp Ngã ..Đứng ..
Cách Không Tì Vít- Giu đe 1:25.
Vẫn còn nhiều người không phân biệt việc Chúa nắm
giữ trong sự cứu rỗi và việc nắm giữ trong sự trọn vẹn không tì vít để được ban
thưởng.
Thánh
ca 227 của HTTLVN có những câu rất sâu nhiệm như “Xưa tôi giữ tôi bao nài, Nay
ơn Chúa giữ tôi—Jesus xưa tôi nắm Ngài, Nay Jesus nắm tôi”.
Được Chúa giữ gìn trong sự cứu rỗi và tín đồ giữ
tấm lòng tin tưởng sự cứu rỗi của mình thì còn dễ, những sống cuộc đời được
Chúa nắm giữ đến cùng thật không dễ chút nào.
Thứ nhất,
tín đồ thường kiêu ngạo bướng bỉnh tưởng tự mình có thể đứng nỗi đến cùng. Ông
Phi-e-rơ từng dõng dạc nói với Chúa, “Dầu hết thảy đều vấp phạm vì cớ thầy, thì
tôi chẳng hề vấp phạm đâu." "Dầu tôi cần phải chết với thầy đi nữa,
tôi hẳn chẳng chối thầy đâu”. Với sức riêng, Phi-e-rơ tưởng mình đứng nhưng đã
sa ngã ngay sau đó.
Thứ
hai, có những hội thánh, có những tín đồ, Chúa đã phá rào cản cho kẻ thù xông
vào tấn công đè bẹp họ. “Ta cho các ngươi biết Những gì Ta sắp làm cho vườn nho
của Ta: Ta sẽ phá rào Để nó bị cắn nuốt, Ta sẽ hạ tường Để nó bị giày đạp”
(Ê-sai 5). Các bạn có nhìn thấy nhiều hội thánh, nhiều cuộc đời đã bị Chúa từ bỏ
và họ “trở nên hoang tàn, Không được tỉa
sửa, cũng không được vun xới; Gai góc và bụi rậm mọc lên um tùm” chăng?. Những
người đó làm sao còn gọi là đang “ đứng trước hiện diện vinh hiển của Ngài cách
không tì vít” đến cùng chứ?
Trong
giờ gạn lọc, sàng sãy những người chiến thắng cuối cùng, Phao lô phát biểu rằng
hội thành đã trở thành Nhà Lớn bề ngoài mà số lượng bình đất bình gỗ chiếm đến
97 % dân số, còn bình vàng bình bạc vô cùng hiếm hoi (2 Ti-mô-thê 2).
Chúa
nhìn thoáng và đánh giá con dân Ngài vào ngày cuối rốt là dân Lao-đi-xê, hâm hẩm, đui mù, nghèo nàn và lõa lồ thuộc
linh.
Vào thời tiên tri Ô-sê, trước đây chừng 2700
năm, Chúa cảm nhận về dân Ngài là “Tình yêu các ngươi dành cho Ta giống như mây
buổi sáng, Như sương mai chóng tan.”. Niềm tin kính, tình yêu của họ dành cho
Ngài như mây buổi sáng mau tan và sương
mai mau khô. Tình yêu dân Chúa ngày nay còn nhợt nhạt với Ngài nhiều hơn nữa, đến
nổi Ngài chán ngấy và nhả họ ra khỏi miệng mình.
Bạn ơi,
Sống thời kì sắp chuyển đổi vào thời bảy năm cuối
của tuần lễ thứ 70, thật rất khó cho chúng ta được Chúa phê duyệt bằng lời nầy:
“Bấy giờ, những người kính sợ Đức Chúa Trời nói chuyện với nhau, và Đức
Giê-hô-va để ý lắng nghe. Một sách ghi nhớ được chép trước mặt Ngài cho những
người kính sợ Đức Giê-hô-va và tôn kính danh Ngài. Đức Giê-hô-va vạn quân phán: “Họ sẽ thuộc về
Ta, làm cơ nghiệp riêng của Ta trong ngày Ta hành động. Ta sẽ thương xót họ như
một người thương xót con trai phục vụ mình Bấy giờ, các con sẽ trở lại và thấy
sự khác biệt giữa người công chính và kẻ gian ác, giữa người phụng sự Đức Chúa
Trời và kẻ không phụng sự Ngài.” (Ma la chi 3:16-18)
Kẻ ác
đây là tín đồ gian ác, chứ không phải lẻ gian ác vô tín. Bạn có được Chúa ghi
nhận, biệt riêng, đáng giá cao và trân trọng như vậy không? Nều bạn đứng trong
hàng ngũ dân sót đó, Chúa sẽ gìn giữ bạn
cách cận thận: “Chính Ta, Đức Giê-hô-va là Đấng canh giữ nó,Vẫn thường xuyên tưới
nước cho nó. Ta canh giữ nó ngày đêm, Kẻo người ta phá hại nó chăng »
(Ê-sai 27 :6) không?
Nguyện
Chúa ban cho chúng ta một tính cách tốt, để lời nầy được ứng nghiệm cho chúng
ta đến ngày Chúa tái lâm “tay hữu người cầm bảy ngôi sao--Sự mầu nhiệm về bảy
ngôi sao mà ngươi đã thấy trong tay hữu ta, ..thì bảy ngôi sao là các sứ giả của
bảy Hội thánh” ( Khải 1:16, 20).
Chỉ những ai được Chúa nắm trong tay hữu Ngài
thì người đó mới có thể “khỏi vấp ngã và …đứng trước hiện diện vinh hiển của
Ngài cách không tì vít” đến cuối cùng mà thôi.
Tóm lại, việc Chúa nắm giữ con dân Ngài trong sự
cứu rỗi đời đời là một ân sũng miển phí, một ban tứ cho người tin cách chung
chung. Còn việc được Chúa nắm giữ trong tay cách không tì vít, đứng vững trước
hiện diện Ngài đến cuối cùng đòi hỏi sự trả giá của tín nhân. Đây là thành phần
đắc thắng hiếm hoi.
Những người thuộc hạng loại thứ hai là một thiểu
số. Bạn thuộc trong thiểu số đó chăng?
Minh Khải 13-12-2018