Thứ Bảy, 15 tháng 12, 2018

RA KHỎI HAI SA MẠC-






-
Nhã 3: 6-- Người kia là ai, ở từ đồng vắng đi lên, Giống như trụ khói, xông một dược và nhũ hương, Với đủ thứ hương của con buôn-
Nhã 8 : 1-5-Ồ! Chớ chi chàng làm anh em tôi,
Kẻ đã bú mớm vú của mẹ tôi!
Nếu tôi gặp chàng ở ngoài,
Ắt tôi sẽ hôn chàng, không ai khinh bỉ tôi được.
2 Tôi sẽ dẫn chàng vào nhà mẹ tôi!
Tại đó chàng sẽ dạy dỗ tôi;
Tôi sẽ cho chàng uống rượu thơm,
Nước ngọt của trái thạch lựu tôi.
3 Tay tả người sẽ kê dưới đầu tôi,
Còn tay hữu người ôm lấy tôi.
4 Hỡi các con gái Giê-ru-sa-lem, ta ép nài các ngươi,
Chớ kinh động, chớ làm tỉnh thức ái tình ta
Cho đến khi nó muốn.
5 Người nữ nầy là ai, từ đồng vắng đi lên,
Nương dựa lương nhân của nàng?
Ta đã đánh thức mình tại dưới cây bình bát:
Ở đó mẹ bị đau đớn mà sanh mình ra,
Ở đó người mà đã sanh đẻ mình bị cơn lao khổ.


-


Điều thích thú phải ghi nhận là người tìm kiếm sắp ra khỏi đồng vắng để nương dựa vào nơi Chúa Jesus Trong chương 3 nàng sắp ra khỏi đồng vắng tâm lý đó như trụ cột tự mình nàng. Nhưng bây giờ nàng sắp ra khỏi đồng vắng vật lý dựa nương nơi Chúa Jesus. Đây là thi ca. Câu nầy mô tả rằng sự ra đi nầy chỉ ở với Chúa Jesus.
Chúng ta biết rằng đang khi mình đang chờ đợi sự biến hóa, chúng ta đang chờ đợi Ngài tái lâm. Nhưng câu này bày tỏ cho chúng ta rằng Chúa không đang tái lâm nhưng đang bước ra với nàng. Đang khi nàng, bước ra khỏi thế giới, nàng đang nương dựa nơi Chúa. Điều nầy ngụ ý minh bạch rằng Chúa đang sắp ra khỏi thế giới này chung với nàng. Chúng ta có thể hỏi, “Chúa đang đi đến?” Điều này thực sự khó cho tâm trí chúng ta hiểu nổi sự việc nầy. Chúng ta đang chờ đợi Ngài tái lâm, Song le Ngài sắp đi ra với chúng ta. Tôi có thể bảo cùng anh em rằng nếu Ngài không đi ra với chúng ta. Chúng ta không bao giờ có thể chờ đợi sự tái lâm của Ngài cách đúng đắn. Nếu chúng ta là người đang chân thành chờ đợi Ngài tái lâm, chắc chắn chúng ta cần Ngài đến với chúng ta. Ngài đi với chúng ta để gặp chính Ngài. Ngài đi với chúng ta để gặp Ngài tái lâm.
-
Nàng là ai đi lên hăm hở,
Từ sa mạc thuộc hồn nắng gió,
Như trụ khói tẩm hương liệu thơm,
Trải nhiều năm dầm thấm trong hồn,
Đủ hương liệu đau thương khôn tả,
Trong hốc đá cô đơn kinh quá,
Đồi nhũ hương, một dược kinh hoàng,
Hừng đông lố dạng, bóng tối tan,
Hồn biến đổi nàng nên trụ đỡ,
Cho mối lưu tâm Chúa Trời có.
-
Nàng là ai vinh quang tươi mới,
Từ đồng hoang vật lí đi tới,
Dựa Lương Nhơn khi tái ngộ Ngài,
Em song sinh giống Chúa vinh thay,
Trong sáng tạo cũ nhiều khuyết tật,
Ngoài thân thể biến hóa toàn bích,
Sánh bước Chàng đến nhà mẹ ngồi,
Tương giao khắng khít Chàng không rời;
Hội thánh bước vào cõi vinh hiển,
Bỏ sau lưng bụi đất bần hèn.
Minh Khải—