Thứ Hai, 28 tháng 11, 2011

BẢY LINH--5

Twenty-four Elders Worshipping God
24 Trưởng Lão Thờ Lạy Chúa
LỬA ĐANG CHÁY VÀ NƯỚC TUÔN CHẢY

Khải Thị là sách cuối cùng trong Kinh Thánh và sách
cuối cùng cho hội thánh. Và chúng ta đã thấy cách sáng tỏ
rằng sách này là từ bảy Linh gửi cho các hội thánh địa
phương. Không có giáo lý nào trong sách này. Đó là một
quyển sách dài 22 chương, nhưng không có giáo lý nào.
Vậy thì sách này bàn về điều gì? Đó là một quyển sách về
các hội thánh địa phương. “John gửi cho bảy hội thánh
Asia” (Khải 1:4).


Trong sách này cho các hội thánh địa phương, Linh
của Đức Chúa Trời là bảy Linh ở trước Ngai. “Ân điển và
hòa bình cho anh em, từ Ngài, Đấng đang là, đã là, và sắp
đến; từ bảy Linh ở trước ngai Ngài” (Khải 1:4). Và ở đây
Linh tăng cường gấp bảy bây giờ ở trong vị trí thứ hai của
Đức Chúa Trời Tam Nhất. Ngài ở vị trí thứ ba (Matt.
28:19), nhưng bây giờ trong sách này, Ngài ở vị trí thứ hai,
vì thời đại đã thay đổi. Chúa đã xoay chuyển thời đại từ
giáo lý sang Linh. Vì vậy không có giáo lý trong sách này,
nhưng có bảy Linh. Nếu có bảy Linh, chúng ta có mọi sự;
nếu không có bảy Linh, chúng ta không có gì cả.

HAI ĐIỀU RA TỪ NGAI

Bảy Linh ở trước ngai. Sách này đề cập đến ngai
nhiều lần. Lần đầu tiên là ở trong 1:14, như chúng ta nhìn
thấy trong sự trích dẫn ở trên. Rồi 4:5 nói: “Và từ ngai
phát ra những tia chớp, tiếng nói và tiếng sấm; và có bảy
ngọn đèn bằng lửa đang cháy trước ngai, là bảy Linh của
Đức Chúa Trời.” Lần cuối cùng là ở trong 22:1: “Và thiên
sứ ấy đã chỉ cho tôi thấy sông nước sự sống ở giữa đường
của thành, trong sáng như pha lê, lưu xuất từ ngai của Đức
Chúa Trời và Chiên Con.” Rất rõ ràng rằng có hai điều ra
từ ngai của Đức Chúa Trời: một điều là lửa đang cháy và
điều kia là nước đang tuôn chảy. Không có giáo lý trong
sách này, nhưng có lửa và nước. Lửa là bảy Linh của Đức
Chúa Trời. Bảy Linh của Đức Chúa Trời là bảy ngọn đèn
bằng lửa đang cháy. Vậy thì nước là gì? Để nhìn thấy điều
này, chúng ta phải trở lại với Phúc Âm của cùng một tác
giả. Trong Phúc Âm John, chúng ta được bảo rằng nước
cũng là Linh. “Ai tin Ta, như Kinh Thánh nói, thì từ phần
tận cùng của bản thể người ấy sẽ tuôn chảy ra các sông
nước hằng sống. Nhưng Ngài nói điều này chỉ về Linh”
(John 7:38-39). Cùng một Linh vừa là lửa đang cháy vừa là
nước tuôn chảy. Tôi nói lại lần nữa rằng không có giáo lý
trong sách này. Khi đến với sách này, chúng ta chỉ gặp
Ngai với lửa và nước. Lửa là để đốt chúng ta, và nước là để
cung ứng cho chúng ta. Về một mặt, chúng ta cần được đốt,
và mặt khác, chúng ta cần được cung ứng và tưới nước.

LỬA ĐANG CHÁY

Trong các sứ điệp này, chúng ta đã được chiếm hữu
bằng vấn đề các hội thánh địa phương. Các hội thánh địa
phương không nên đầy dẫy các giáo lý nhưng nên đầy dẫy
sự đốt cháy. Các giáo lý chỉ khuấy động các ý kiến khác
nhau. Nếu một hội thánh địa phương là đích thực, đúng
đắn, bình thường và sống động, thì sẽ có nhiều sự đốt cháy
hơn giáo lý. Khi xoay lại và đụng chạm ngai Đức Chúa
Trời, chúng ta được đốt cháy. Ô, các anh chị em ơi, anh chị
em được đốt cháy nhiều bao nhiêu? Nếu anh em nói rằng
trong hội thánh địa phương ở đây anh em nhận được nhiều
sự dạy dỗ mới, tôi sẽ thất vọng. Nhưng nếu nhiều người
trong anh em nói: “ngợi khen Chúa, tôi được đốt ở đây!”
Tôi sẽ rất vui sướng. Tất cả chúng ta phải được đốt cháy. Ý
kiến của chúng ta phải được đốt, các quan niệm khác nhau
của chúng ta phải được đốt, các giáo lý và tri thức của
chúng ta phải được đốt. Hội thánh địa phương phải là một
nơi đốt cháy. Càng ở trong hội thánh địa phương, chúng ta
phải càng được đốt cháy.

Khi được cứu, tôi đã tham dự các buổi nhóm của một
nhóm Hội Anh Em rất nghiêm khắc. Dường như họ biết
Kinh Thánh rất rộng; vì vậy, tôi đã dành hơn bảy năm ở
với họ và tiếp nhận nhiều tri thức. Rồi vào năm 1933, Chúa
đã đem tôi đến hội thánh địa phương ở Thượng Hải. Khi
tham dự các buổi nhóm ở đó, tôi cảm thấy hổ thẹn về tri
thức chết chóc của mình. Sau một vài tháng trong hội thánh
địa phương, mọi tri thức chết chóc của tôi đã bị đốt đi. Càng
tham dự các buổi nhóm, tôi càng được đốt cháy. Hội thánh
địa phương phải là một nơi luyện lọc như vậy. Bất kể chúng
ta biết gì và chúng ta là gì, tất cả chúng ta phải được luyện
lọc bởi lửa đang cháy trong hội thánh địa phương.

Năm ngoái, khi một nhóm từ một số hội thánh địa
phương ở đất nước này đến Taipei, một số người hỏi có bao
nhiêu người thực hiện chuyến đi này đã từng là giảng sư,
người cung phụng và nhà truyền giáo. Tôi tin rằng có hơn
30 người đứng dậy. Tất cả chúng ta phải nhận thức rằng
những người khó xử lý nhất trong hội thánh địa phương là
những người thuộc loại này. Nhưng ngợi khen Chúa! Dù
chúng ta có nhiều giảng sư, người cung phụng và nhà
truyền giáo giữa vòng chúng ta, nhưng chúng ta không có
các nan đề. Mọi nan đề đã bị đốt trong hội thánh địa
phương.

Càng chạm đến hội thánh địa phương, chúng ta sẽ
càng được đốt. Mọi giáo lý cũ, bối cảnh cũ, và mỗi loại cũ
kỹ đều sẽ bị đốt. Trong sách Khải Thị, lửa đến trước nước,
vì vào lúc đó, hội thánh đã suy thoái. Nhiều điều tiêu cực
đã bước vào, và mọi điều này phải được đốt. Các sự dạy dỗ
không bao giờ có thể làm điều này. Chỉ có việc đốt của bảy
Linh mới có thể hoàn thành điều này. Linh là Linh gấp
bảy trong các hội thánh địa phương thực hiện công tác đốt
cháy. Càng chạm đến ngai, chúng ta sẽ càng được đốt.

Càng nói: “Ô Chúa”, chúng ta sẽ càng được đốt. Càng nói:
“Amen”, chúng ta sẽ càng được đốt. Càng nói: “Hallelujah”,
chúng ta sẽ càng được đốt. Được đốt cháy đơn giản nghĩa
là loại bỏ mọi điều cũ kỹ. Nếu kêu cầu: “Ô Chúa, Amen,
Hallelujah!”, chúng ta sẽ cảm thức rằng chúng ta đang loại
bỏ một điều gì đó. Sau vài ngày, chúng ta sẽ nhìn lại và
chán ghét mọi điều cũ kỹ mà chúng ta đã từng ngưỡng mộ.
Đó là sự đốt cháy.

NƯỚC HẰNG SỐNG

Về mặt tiêu cực, chúng ta được đốt, nhưng ngợi khen
Chúa, về mặt tích cực, chúng ta được tưới nước. Một điều gì
đó mới mẻ, làm tươi mới, vững mạnh, và soi sáng, tưới
nước chúng ta bên trong. Không có lời loài người nào có
thể giải thích điều gì ở bên trong chúng ta. Điều đó giống
như các sông nước hằng sống, như John đã đề cập trong
Phúc Âm của ông.

Nếu chúng ta thật sự có ý định nghiêm túc với Chúa
khi nói: “Ô Chúa, Amen, Hallelujah”, sẽ có một điều gì đó
tuôn chảy bên trong. Đôi khi, đó là con sông của sự an ủi,
đôi khi đó là con sông của tình yêu, đôi khi đó là con sông
của sự khiêm nhường, đôi khi đó là con sông của sự kiên
nhẫn, và đôi khi đó là con sông của sức lực. Thậm chí khi
ở trong một loại tối tăm, nếu chúng ta chỉ nói: “Ô Chúa!”,
ánh sáng sẽ chiếu sáng. Đó là con sông của ánh sáng tuôn
chảy. Đây không phải là sự dạy dỗ. Đôi khi, có một con
sông của sự quở trách bên trong chúng ta khi chúng ta nói:
“Ô Chúa, Amen, Hallelujah”. Một điều gì đó bên trong nói
với chúng ta rằng có điều gì đó sai trật. Không cần ai quở
trách chúng ta bên ngoài; có một sự quở trách bên trong.
Đây là sự tuôn chảy của bảy Linh của Đức Chúa Trời.

Thời đại đã thay đổi! Chúa sẽ không bao giờ tôn trọng
giáo lý suông. Chúa đã xoay thời đại từ giáo lý sang bảy
Linh. Điều chúng ta cần không phải là các giáo lý, mà là
sự đốt cháy và tưới nước của Linh gấp bảy. Các giáo lý
không hiệu quả lắm. Đây là lý do tại sao không có giáo lý
trong sách Khải Thị. Thay vào đó, có bảy Linh của Đức
Chúa Trời như các ngọn đèn bằng lửa đang cháy và sông
nước hằng sống. Khi nói: “Ô Chúa, Amen, Hallelujah”,
chúng ta chạm đến ngai, và một điều gì đó bên trong đốt
cháy và tưới nước chúng ta.

Hễ khi nào nói: “Ô Chúa Jesus”, tôi thật sự vui hưởng
Chúa. Thậm chí tốt hơn nên đọc một đoạn Kinh Thánh.
Và nói: “Ô Chúa, Amen, Hallelujah” một vài lần thì làm
tươi mới lại rất nhiều. Đây là việc tưới nước của bảy Linh
Đức Chúa Trời.

CHẠM ĐẾN NGAI

Chúng ta cần liên tục chạm đến ngai. Đừng nghĩ rằng
ngai ở cách rất xa. Theo một ý nghĩa, ngai ở trong cõi
thiên thượng, nhưng theo một ý nghĩa khác, ngai ở bên
trong chúng ta. Hebrew 4:16 nói: “Vì vậy chúng ta hãy dạn
dĩ ra trình diện ngai ân điển để có thể nhận được sự
thương xót và tìm được ân điển trong lúc cần đến.” Ngai
ân điển ở đâu? Điều đó ở bên trong linh chúng ta! Chúng
ta phải mở linh mình ra và nói: “Ô Chúa, Amen,
Hallelujah!” Khi đó chúng ta sẽ được đốt cháy và tưới nước.
Điều đó thật lạ lùng.

Cách mà Chúa ban cho chúng ta bốn từ này: “Ô Chúa,
Amen, Hallelujah” rất thú vị. Vào một trong các buổi nhóm
sáng Chủ Nhật của tháng giêng 1968, tôi nói với các anh
chị em rằng tất cả họ phải tác nhiệm và nói đôi điều trong
các buổi nhóm. Khi đó tôi nói rằng mỗi người có thể nói ít
nhất bốn từ. Nhưng tôi không biết bốn từ đó là gì. Tôi
ngạc nhiên về điều mình nói và tự hỏi: “Bốn từ đó là gì?”
Khi đó, tôi nói: “Bốn từ đó là: thứ nhất: “Ô”, thứ hai:
“Chúa”, thứ ba: “Amen”, và thứ tư: “Hallelujah!” Bốn từ này
đơn giản đến theo cách này. Đừng nghĩ rằng trước khi nói,
tôi có bất cứ loại xem xét nào về bốn từ này. Không, tôi
không có bốn từ này trước khi phát ngôn vào sáng hôm đó.
Nhưng bốn từ này tự phát xuất hiện: “Ô Chúa, Amen,
Hallelujah!”

Chúng ta sẽ không bao giờ biết hết được bốn từ này đã
giúp đỡ các anh chị em nhiều như thế nào, không chỉ ở
Hoa Kỳ, mà còn ở miền Viễn Đông. Trong khi đang thăm
viếng Taiwan, dù đến bất cứ nơi nào, chúng tôi đều đề cập
đến bốn từ này và sự vui hưởng cũng như quyền năng mà
chúng tôi có được thì nhiều hơn bất cứ loại sứ điệp nào.
Giả sử trong các buổi nhóm của hội thánh địa phương,
chúng ta không làm bất cứ điều gì khác ngoại trừ nói: “Ô
Chúa, Amen, Hallelujah! Ô Chúa, Amen, Hallelujah! Ô
Chúa, Amen, Hallelujah!” Nếu Chúa dẫn dắt chúng ta làm
điều này trong hai giờ, tôi tin tất cả chúng ta sẽ được đốt
cháy. Mọi người sẽ được đốt cháy. Điều này tốt hơn rất
nhiều so với bất cứ loại sứ điệp thắng thế nào. Tại sao? Vì
khi nói bốn từ này, chúng ta đang chạm đến bảy Linh của
Đức Chúa Trời ở trước ngai. Hãy thử điều này và xem bảy
Linh có đốt anh em không.

Tôi muốn nói đôi điều về một anh em được Chúa bắt
lấy ở đây. Anh ấy là một người trẻ từ San Francisco. Vào
lúc Chúa bắt lấy anh, anh là dân hippy và là bạn trai của
một chị em trẻ ở San Francisco. Trong hội nghị mùa đông
năm 1968, chị em trẻ này đến Los Angeles, và người bạn
trai hippy này cũng đến. Nhưng trước khi đến, người ấy
quyết định không đáp ứng. Rồi vào một trong các buổi
nhóm, tất cả chúng tôi đột nhiên đứng dậy và vỗ tay ca
hát. Trước lúc đó, chúng tôi không vỗ tay. Nhưng trong
buổi nhóm đó, tất cả chúng tôi đều vỗ tay. Anh ấy đang
đứng trong buổi nhóm, nhưng tự nhủ rằng mình sẽ không
bao giờ vỗ tay. Tuy nhiên, một lúc sau, anh ấy bắt đầu vỗ
tay. Và anh ấy bảo chúng tôi rằng khi vỗ tay, anh ấy đã
được Chúa bắt lấy! Ngay sau khi vỗ tay, anh ấy đã được
bảy Linh của Đức Chúa Trời bắt lấy! Anh ấy được đốt
cháy, và khi anh trở về San Francisco, có một sự biến đổi
thật. Anh ấy cạo râu và cắt mái tóc dài. Có một sự thay
đổi như vậy bên trong anh đến nỗi anh ảnh hưởng đến
cha mẹ mình. Làm thế nào anh ấy được Chúa bắt lấy? Đó
không phải là bởi việc rao giảng hay dạy dỗ. Đó chỉ là
bởi việc chạm đến Linh qua việc kêu cầu Chúa. Điều này
thật sự kỳ diệu!

Chúng tôi đã thấy rằng để vươn đến những người vô
tín thì không cần sự rao giảng. Nếu chúng ta giúp đỡ họ
nói “Ô Chúa” ba lần, họ sẽ được cứu. Nếu họ mở cửa sổ,
không khí sẽ lùa vào. Tất cả những gì họ phải làm là mở
miệng và nói: “Ô Chúa, Ô Chúa” Cho dù họ không có ý
định tin, họ vẫn được bắt lấy! Bất kể họ có ý định hay
không, hễ họ mở cửa sổ thì không khí lùa vào. Đó không
phải là vấn đề dạy dỗ; đó là vấn đề chạm đến bảy Linh
của Đức Chúa Trời.

KHÔNG CÓ CÁC HÌNH THỨC HAY QUY ĐỊNH

Sách Khải Thị cũng không có các hình thức hay quy
định. Anh em có thể tìm thấy bất cứ quy định hoặc hình
thức nào trong sách này không? Tôi không thể tìm thấy
điều đó, nhưng tôi có thể tìm thấy: “Amen, Hallelujah!”
“Rồi hai mươi bốn trưởng lão và bốn tạo vật sống sấp mình
xuống thờ phượng Đức Chúa Trời là Đấng ngồi trên ngai,
nói rằng: Amen; Halellujah. Và một tiếng ra từ ngai nói
rằng: tất cả các nô lệ Ngài và những người kính sợ Ngài,
nhỏ hay lớn, hãy ngợi khen Đức Chúa Trời chúng ta. Và
tôi đã nghe như tiếng của một đám đông rất lớn, như tiếng
của nhiều dòng nước, và như tiếng sấm lớn rằng:
Halellujah!” (Khải 19:4-6).

Anh em có thể nói rằng đây là một điều gì đó diễn ra
trong cõi thiên thượng. Nhưng chúng ta cần điều đó ở trên
đất như trên trời (Matt. 6:10). Nhưng thậm chí đây không
phải là một quy định. Đôi khi, bảy Linh sẽ dẫn dắt chúng
ta im lặng, và những lúc khác, bảy Linh sẽ dẫn dắt chúng
ta hô la. Chúng ta không có quy định.

Trong sách cuối cùng của Kinh Thánh cho các hội
thánh địa phương, không có các giáo lý, hình thức và quy
định. Ngợi khen Chúa! Chỉ có bảy Linh của Đức Chúa
Trời. Đây là tất cả những gì chúng ta cần. Nếu chúng ta
đến với ngai Đức Chúa Trời và nói: “Ô Chúa, Ô Chúa, Ô
Chúa”, bảy Linh của Đức Chúa Trời sẽ đốt cháy và tuôn
chảy trong chúng ta.

Ngày nay là ngày của bảy Linh. Đừng nói về các giáo
lý nữa, nếu không anh em sẽ bị giết chết! Văn tự giết chết!
Tri thức giết chết! Giáo lý giết chết! Sự dạy dỗ giết chết!
Mọi luật thành văn đều giết chết! Lời Kinh Thánh không
phải là văn tự mà là Linh! Chúa nói: “Những lời Ta nói
cùng các ngươi đều là linh và sự sống” (John 6:63). Đó
không phải là tri thức, giáo lý hay sự dạy dỗ! Đó phải là
Linh, và thậm chí hơn nữa, là bảy Linh. Chúng ta hãy mở
chính mình ra với Linh để thật sự được đốt cháy và tưới
nước hầu cho Chúa có thể có một thông lộ giữa vòng chúng
ta trong các hội thánh địa phương
W.L.