NHỮNG THI THIÊN CẦU TAI HỌA
 
Một
 phản bác thường được đưa ra chống lại Thánh Kinh là một số câu nói 
trong điều gọi là “Các Thi thiên cầu hoạ”, hay những Thi thiên dường như
 chứa đầy những lời nguyền rủa và cầu xin giáng hoạ cho người khác. 
Nhiều câu như thế đã gây lúng túng cho các Cơ-đốc nhân nhiệt thành từng 
nghiên cứu cẩn thận lời truyền dạy của Tân ước kinh liên quan đến việc 
tha thứ cho kẻ thù.
Có
 ba khúc sách trong Thi thiên đã đặc biệt được một tác giả mới đây trích
 dẫn nhằm chứng minh rằng Thánh Kinh không phải là Lời của Đức Chúa 
Trời. Khúc sách thứ nhất là Thi thiên 58:6
 “Hỡi Đức Chúa Trời xin hãy bẻ răng trong miệng chúng nó”. Tác giả ấy 
nói rằng câu này cho thấy quá nhiều ý tưởng báo thù khiến nó không thể 
được viết ra do sự cảm thúc của Đức Thánh Linh (linh cảm).
Khúc sách thứ hai bị phản bác là Thi thiên 109:10 “Nguyện con cái nó hoang đàng và ăn mày, phải đi xin ăn xa khỏi nhà hoang của chúng nó”. Khúc sách thứ ba là Thi thiên 137:8-9
 “Ớ con gái Ba-by-lôn, là kẻ phải bị diệt, phước cho người báo trả 
ngươi. Tuỳ theo điều ác ngươi đã làm cho chúng ta! Phước cho người bắt 
con nhỏ ngươi, đem chà nát chúng nó nơi hòn đá!
MỘT PHẦN KÝ THUẬT ĐIỀU ĐÃ ĐƯỢC NÓI RA 
Điều
 đầu tiên chúng ta cần nói là những gì chúng tôi đã nói rồi ở chương thứ
 hai, tức là, thường thường thì Đức Chúa Trời chỉ đơn giản ghi lại những
 gì nhiều người khác đã nói - cả kẻ xấu, người tốt, các nhân vật được 
linh cảm lẫn những người nói đúng hoặc nói sai. Mặt khác, trong sách Thi
 thiên, nhiều khi chúng ta có những câu của Đức Chúa Trời phán với loài 
người, và những câu ấy thì bao giờ cũng đúng.
Cả
 ba phân đoạn tôi vừa trích dẫn trên đây đều là những câu mà loài người 
nói với Đức Chúa Trời. Đó là những lời được linh cảm, được ghi lại khi 
người ta cầu nguyện với Đức Chúa Trời. Đối với Đức Chúa Trời thì chúng 
nói lên nỗi dằn vặt trong lòng họ, và họ cầu xin với Đức Chúa Trời hãy 
báo thù các kẻ thù của họ. Cả khi được phê phán theo các chuẩn mực của 
Cơ đốc giáo thì thà làm như thế còn hơn là tự tay mình thực hiện việc 
báo thù.
NHƯỢNG QUYỀN BÁO THÙ CHO ĐỨC CHÚA TRỜI 
Lẽ
 dĩ nhiên, đây đúng là những gì Tân ước truyền dạy chúng ta phải làm 
liên quan đến những kẻ đối xử sai trái với chúng ta. Quyền báo thù thuộc
 về Đức Chúa Trời, và chính Ngài sẽ báo ứng (Rô-ma 12:19),
 và thay vì dành cái quyền để tự tay mình báo thù, chúng ta phải gieo nó
 vào tay Đức Chúa Trời. Chắc chắn là chẳng có gì sai quấy cả trong việc 
cầu xin Đức Chúa Trời bẻ răng của những kẻ ác vốn vẫn dùng răng của 
chúng để cắn xé người ngay lành, chính trực.
Lời
 cầu nguyện thứ nhất được trích từ một Thi thiên mà chúng ta có đầy đủ 
lý do để cho rằng nó là của Đa-vít, như khúc sách thứ hai cũng đã được 
trích dẫn. Tuy nhiên, mọi người đều biết rõ rằng khi cá nhân Đa-vít đối 
xử với các kẻ thù của vua, thì ông đã tỏ ra là người nhân ái hơn hết, vì
 khi ông có được trong tay kẻ thù cay đắng và nguy hiểm nhất, luôn luôn 
muốn tìm cách giết ông, thì chẳng những Đa-vít đã không giết đi, mà còn 
từ chối không chịu để cho một người khác giết kẻ ấy nữa (I Sa-mu-ên 26:5-9).
 Và thậm chí khi ông chỉ làm cái công việc nhỏ nhặt nhất đối với Sau-lơ 
là cắt vạt áo của vua ấy, thì lòng ông cũng đã tự trách ông (24:5),
 cả khi ông làm cái công việc sỉ nhục nhỏ nhặt đó với kẻ thù từng ghét 
cay ghét đắng và đã thề là “không đội trời chung” với ông.
 
Sẽ
 càng hay hơn cho chúng ta biết bao, khi thay vì tự mình báo thù, chúng 
ta lại trao sự cay đắng của lòng mình cho Đức Chúa Trời, để rồi sẽ đối 
xử với các kẻ thù mình bằng thái độ nhân ái thật sự, như Đa-vít vậy. Tuy
 thế, Đa-vít cũng từng cầu nguyện với Đức Giê-hô-va trong Thi thiên 109:10
 “Nguyện con cái nó hoang đàng và ăn mày, phải đi xin ăn xa khỏi nhà 
hoang của chúng nó” và sau đó, khi đã chiếm được địa vị quyền thế rồi, 
ông lại còn hỏi: “Có người nào của nhà Sau-lơ còn sống chăng? Ta muốn vì
 cớ Giô-na-than mà làm ơn cho người” (II Sa-mu-ên 9:1). Nhà vua tìm được một cháu nội của Sau-lơ và cho người ấy được ăn chung bàn cùng với chính các hoàng tử của vua (9:2,11).
MỘT LỜI TIÊN TRI CHỨ KHÔNG PHẢI MỘT LỜI CẦU NGUYỆN
 
“Ớ
 con gái Ba-by-lôn, là kẻ phải bị diệt, phước cho người báo trả ngươi. 
Tuỳ theo điều ác ngươi đã làm cho chúng ta! Phước cho người bắt con nhỏ 
ngươi, đem chà nát chúng nó nơi hòn đá!” (Thi thiên 137:8-9).
Câu nói trong 137:8-9
 nghe có vẻ rất tàn ác, nhưng là một lời tiên tri chứ không phải là một 
lời cầu nguyện. Đó là bản án đáng sợ sẽ giáng trên Ba-by-lôn vì cách 
thức Ba-by-lôn đã đối xử với dân sự của Đức Chúa Trời, Ba-by-lôn phải 
gặt những gì nó đã gieo (xem Ga-la-ti 6:7).
 Kẻ khác sẽ đối xử với họ theo như cách họ đã đối xử với dân sự của Đức 
Chúa Trời. Đây là một lời tiên tri theo nghĩa đen về những gì đã thật 
sai xảy đến cho Ba-by-lôn sau đó. Trong Ê-sai 13:15-18 chúng ta thấy có một lời tiên tri tương tự, nhưng còn đáng sợ hơn nhiều, về tai hoạ chẳng bao lâu sẽ giáng trên Ba-by-lôn.
Cho
 nên khi nghiên cứu các Thi thiên Cầu hoạ này dưới làn ánh sáng mà nhiều
 khúc Kinh điển khác soi rõ trên chúng, mọi khó khăn được gán cho chúng 
đều tan biến, và chúng ta thấy rằng đã chẳng có gì ở đây là không hoàn 
toàn hài hoà với cái ý nghĩa rằng toàn bộ Thánh Kinh đều là Lời Đức Chúa
 Trời. Lẽ dĩ nhiên, trong một số trường hợp, chính câu nói ra được ghi 
lại đó vốn đã là không đúng rồi, còn việc ghi lại câu nói ấy là đúng và 
chính xác Lời Chúa chép rằng một người nào đó đã nói như thế, tuy điều 
đã được ghi lại về những gì người ấy đã nói có thể không phải là Lời Đức
 Chúa Trời. 
