Chủ Nhật, 12 tháng 8, 2012

THƯ CUA QUI--31





THƯ 31 

Cháu Wormwood thân mến!

       Đứa cháu bé bỏng đáng thương của Chú!

Thật sai lầm, khi mọi sự hỏng hết, cháu mới đến khóc thút thít, hỏi chú xem những từ thân yêu mà chú vẫn nói với cháu, phải chăng không có ý nghĩa, ngay từ lúc ban đầu? Không có chuyện đó đâu! Cháu hãy yên tâm: tình thương chú dành cho cháu và tình thương cháu dành cho chú giống nhau như đúc. Chú luôn thèm muốn cháu cũng như cháu (thằng ngớ ngẩn đáng thương) luôn thèm muốn chú. Điều khác biệt duy nhất là chú mạnh hơn cháu. Chú nghĩ người ta sẽ giao cháu cho chú hoặc là một phần của cháu, chú có thương cháu không à? Sao lại không? Một miếng ăn ngon miệng đến thế!
      Cháu đã để cho một linh hồn vuột khỏi tay cháu. Những tiếng gào thét đói khát trước sự mất mát này đang vang dội khắp các tầng lầu của Vương quốc ồn ào xuống tận các bậc thềm của ngài. Nghĩ đến đó chú muốn điên lên.
      Chú biết rất rõ điều đã xảy ra khi họ giựt nó khỏi tay cháu! Mắt nó bất ngờ sáng lên phải không, khi lần đầu tiên nhìn thấy cháu, nhận ra cái phần của nó đã thuộc về cháu và biết rằng bây giờ thì thoát hẳn rồi. Hãy nghĩ đến những cảm nghĩ lúc bấy giờ của nó: đó sẽ là bước khởi đầu cho nỗi thống khổ của cháu. Việc này cũng như cái vẩy của một vết thương bong ra, hay như thể nó vừa khỏi được một bệnh ngoài da ghê gớm, hoặc như thể nó vừa trút vội ra được bộ quần áo nhơ nhớp, ướt át, dính chặt vào người. Nhìn thấy bọn con người mỗi ngày cởi bỏ những áo quần dơ bẩn, vướng víu để nằm thoải mái trong bồn nước nóng, duỗi dài những tay chân mệt mỏi, đã là một cảnh tượng làm chúng ta khốn khổ rồi, huống chi là cái cảnh trút bỏ dứt khoát, tẩy sạch hoàn toàn này?

Càng nghĩ đến lại càng tức tối. Nó đã thoát quá dễ dàng. Không có những nỗi nghi ngại từ từ, không có lời kết án của bác sĩ, không có nhà thương, phòng giải phẫu hay những hy vọng hão huyền về cuộc sống: một sự giải thoát tức khắc và trọn vẹn. Mới lúc trước thì dường như là của chúng ta: tiếng gầm của bom đạn, tiếng nhà cửa sụp đổ, mùi hôi thối của các chất nổ trên môi, trong phổi, những bàn chân nóng bỏng, trái tim lạnh ngắt vì sợ hãi, đầu óc quay cuồng, chân tay bủn rủn; thế mà vài phút sau đó, tất cả đã tan biến, tan biến như một cơn ác mộng, không bao giờ trở lại.


Đồ ngu! Cháu đã bị đánh bại. Cháu có để ý sâu bọ bước vào đời sống mới tự nhiên như thế nào không? Cứ y như là hắn được sinh ra để làm điều đó. Mọi nỗi nghi ngờ của hắn trong nháy mắt trở thành lố bịch. Chú biết ngay lúc đó nó tự nhủ: "Đúng rồi, đương nhiên là vậy. Tất cả những điều khủng khiếp ngày càng gia tăng khi người ta nghĩ rằng mình sẽ bị đè bẹp thì người ta được thoát ra khỏi và mọi sự đều tốt đẹp. Khi bị nhờ răng người ta thấy càng lúc càng đau và rồi cái răng được rút ra khỏi. Giấc mơ trở thành cơn ác mộng. Và rồi, người ta thức dậy. Người ta chết cả ngàn lần và rồi vượt qua được sự chết. Làm sao mà tôi đã có thể nghi ngờ điều này chứ?"
     Khi nó nhìn thấy cháu và nó cũng nhìn thấy Chúng. Chú biết sự thể ra sao rồi. Cháu loạng choạng, chóa mắt và lùi lại, bị tổn thương còn nặng hơn anh bệnh nhân bị bom đạn làm tổn thương. Đúng là nhục nhã! Khi cái sinh vật của đất bùn có thể đứng thẳng lên và trò chuyện với những linh, trước mặt những linh đó cháu, cũng là một linh, mà chỉ còn nước co rúm lại. Có lẽ cháu hy vọng sự uy nghi và sự lạ lùng của sự việc làm tiêu tan niềm vui của nó. Nhưng đây là một điều đáng rủa sả; những vị thần thì rất lạ lùng trước mắt con người nhưng họ thì lại không lạ chút nào. Cho đến giờ phút này thì nó không có khái niệm gì về họ và nghi ngờ ngay cả sự hiện hữu của họ. Nhưng khi thấy họ thì nó biết ngay là mình vẫn biết họ và nhận biết cái phần mà từng người đã tham gia vào ở nhiều lúc trong cuộc đời của nó, khi nó tưởng mình đơn độc, cho nên bây giờ nó có thể nói với từng người không phải: "Anh là ai?",mà là:"Thì ra đó là anh". Thái độ và lời nói của họ lúc đó làm sống dậy những kỷ niệm. Nhận biết mơ hồ là có những người bạn quanh nó, ngay từ thời thơ ấu đã ám ảnh nó trong những lúc cô đơn, bây giờ được giải thích rõ ràng, điệu nhạc chủ yếu trong mỗi kinh nghiệm thuộc linh cứ tan biến dần trong trí nhớ của nó, bây giờ được tìm thấy lại. Sự nhận biết này biến nó thành đồng đảng với Chúng, ngay cả trước khi thân thể của nó ngừng sống. Chỉ có cháu là bị bỏ ra ngoài.
     Nó không chỉ thấy chúng; nó còn thấy Hắn. Cái con súc vật sinh ra trên giường, có thể nhìn lên Hắn. Ngọn lửa làm mù mắt và ngộp thở đối với cháu là ánh sáng êm dịu với nó, là chính hiện thân mang hình dáng con người. Cháu có thể ví sánh sự phủ phục của anh bệnh nhân trước sự Hiện Diện, sự ghê tởm chính mình và ý thức sâu xa về tội lỗi của mình (đúng đấy Wormwood, một sự nhận biết rõ ràng hơn của cháu) với những cảm giác nghẹn ngào tê cứng khi cháu bắt gặp luồng không khí chết chóc thời ra từ trung tâm Thiên Đàng. Toàn là những điều vô nghĩa to lớn. Nó vẫn còn có thể bi đau đớn nhưng họ vẫn ôm lấy những đau đớn đó. Họ sẽ không đánh đổi chúng cho bất cứ niềm vui trần thế nào, và tất cả những thú vui của giác quan của con tim, trí óc mà trước đây cháu có thể dùng để cám dỗ nó, ngay cả những sự vui thú của chính đức hạnh giờ đây đối với nó cũng giống như sự lôi cuốn buồn nôn của một cô gái điếm đối với người đàn ông được tin người yêu dấu thật sự của mình, mà anh ta tưởng rằng đã chết hiện đang sống và đứng ngay ngoài cửa.
      Nó được đem vào cái thế giới mà sự đau đớn và khoái lạc mang một ý nghĩa khác, làm đảo lộn cả số học của chúng ta. Một lần nữa chúng ta lại đối diện với điều không thể giải thích. Tai họa lớn nhất sau tai họa của những nhân viên cám dỗ bất tài, là sự thất bại của Phòng Tình Báo. Nếu như chúng ta có thể khám phá ra toan tính thật của Hắn! Than ôi! Than ôi! Sự hiểu biết đáng ghét đó lại cần thiết cho quyền lực biết mấy! Thỉnh thoảng chú cũng gần như tuyệt vọng. Điều nâng đỡ chú là sự tin chắc rằng chủ nghĩa hiện thực của chúng ta, sự khước từ - trước mọi cám dỗ - tất cả những điều vô nghĩa, láo khoét cuối cùng sẽ thắng. Trong khi chờ đợi, chú phải quyết định số phận của cháu.
Vì thế với tấm lòng thành thật, chú ký tên như sau:
Người chú thân mến đang đói cồn cào của cháu.
                                                             Screwtape.