Reading: Rom 1:10-15; 15:22-24,32; Công 19:21; Công 27:, 28:.
"Và vì vậy chúng tôi đã đến Rome" (Công 28:14).
Một mục tiêu thuộc đất với ý nghĩa thuộc thiên
Đó không phải là một ý tưởng mới khi cuộc hành trình Phaolô đến Rome có thể được ghi chép như hồ sơ, không chỉ về một cuộc hành trình nhưng đại diện cho các yếu tố thuộc linh có liên quan đến con đường của Đức Chúa Trời với Hội thánh của Ngài trong thời kỳ này, có lẽ đặc biệt là các giai đoạn khi đóng cửa lịch sử Hội thánh trên đất, trong đó cuộc hành trình này đại diện cho giai đoạn cuối cuộc đời của sứ đồ Phaolô. Các lời giải thích khác nhau, nhưng hầu hết trong số đó đều cho con tàu mà Phaolô đi đến Rome là một tiêu biểu của Hội thánh và của sự tan rã cuối cùng của nó vào cuối thời kỳ. Tôi không nhận thấy bản thân mình có thể chấp nhận lối giải thích đó, mặc dù không làm mất lòng tự tin cách hoàn toàn, đây là lời giải thích điển hình của cuộc hành trình. Tuy nhiên, chúng ta hãy tiến đến mặt tích cực.
Tôi sẽ đề cập đến năm khía cạnh của văn kiện này có thể được tiếp nhận như là điển hình của lịch sử Hội thánh. Trước hết, Paul và các bạn của ông - Aristarchus của Macedonia, và Luke - và tôi nghĩ rằng họ đại diện cho Hội thánh. Sau đó, có con tàu, và đối với tâm trí của tôi nó đại diện cho phương tiện do con người tạo ra như vậy được Đức Chúa Trời sử dụng cho sự việc vươn tới kết cuộc của Ngài. Sau đó, có biển, và thường thuờng trong Lời Chúa biển là tượng trưng cho thế giới của nhân loại. Hơn nữa, công ty của con tàu, và chắc chắn chúng nói về những con người của thế giới, ít nhiều gì cũng bị ảnh hưởng bởi Hội thánh, và họ cũng ảnh hưởng đến Hội thánh. Cuối cùng là các yếu tố, giông bão và ác tính cách công khai, và đôi khi dường như rất lành tính, nhưng cho dù trong cuộc nổi dậy mở hay yên tĩnh và dường như hữu ích, chúng luôn luôn thù địch. Điều đó tóm tắt các tính năng của câu chuyện này, nhưng chúng ta đến sứ điệp thực sự nằm ở trung tâm của nó.
Mục tiêu - Hội thánh và chức năng thuộc thiên của nó
Trước hết, chúng ta phải nắm bối cảnh của nó trong lĩnh vực lớn của các tư tưởng thần thượng, và có liên quan đến kết cuộc trước mắt đối với Hội thánh. Mục tiêu ở đây theo nghĩa đen là Rome - mong muốn lâu dài và mãnh liệt của vị sứ đồ là thăm Rome và ở với các thánh ở đó cho các giá trị thuộc linh. Bây giờ chúng ta biết rằng từ Rome mà ông đã viết những bức thư, có lẽ nhiều hơn bất cứ điều gì khác trong tất cả các thời kì phân phát, đã làm giàu cho dân Chúa. Đó là từ Rome, ông đã viết thư Ê-phê-sô, Côlôse và Phi-líp, và có rất ít nghi ngờ, tôi nghĩ rằng có rất nhiều điều trong những lá thư đó bắt nguồn từ chuyến thăm Rome của Paul.
Một người tỉnh táo đối với tất cả mọi thứ đang diễn ra xung quanh
mình, quan tâm nhạy bén như
vậy và quan sát kỹ, có khả
năng không bị ấn tượng bởi Roma là thành phố thủ đô và trung tâm của đế chế
trên toàn thế giới tuyệt vời, với tất cả mọi điều mà La Mã đã thực sự có nghĩa là gì và đại diện trên trái đất này và trong thế
giới này. Ông, tôi nghĩ rằng, không có nghi ngờ, có rất nhiều ấn tượng, và đã tiếp lấy rất nhiều điều mà ông nhìn thấy ở đó và ông đã tiếp xúc, đi qua đó tâm trí thuộc linh tuyệt vời của mình, và chuyển đổi nó vào văn
kiện thuộc linh; vì khi chúng ta tìm thấy ông ta viết từ Rome, bức thư của ông có rất nhiều điều về chúng, trong lĩnh vực thuộc linh và bao la hơn, của những gì đã được, theo cách hạn chế và trần
thế của nó, thực sự là của chính Rome.
Có, ví dụ, là trung tâm lớn của chính phủ
cho thế giới này. Sự cai trị
trên toàn thế giới tại Rome .
Có một sự phổ quát về trung
tâm đó của chính phủ, đã có
một chủ nghĩa đế quốc lớn ngồi ở đó. Rome là ưu việt giữa vòng các quốc gia và là nơi có sự thống trị, và chúng ta biết rằng có sự tự hào rất lớn khi làm một công dân La Mã. Đội trưởng nói cùng Paul, "Ta đã tốn một số bạc lớn mới
được quyền công dân ấy"- ("sự tự do này" AV): Paul trả lời, "Còn
tôi sanh ra đã là vậy rồi"
("Tôi được tự do khi sinh
ra" AV). Và điều đó làm người đã phải trả một giá rất đắt cho quyền
công dân của mình, nhận ra tính ưu việt của người này
(Paul) trước mặt anh ta.
Nếu bạn nhìn vào những bức thư được Paul viết từ Rome, bạn sẽ thấy tất cả những tính năng đó liên quan đến Hội thánh. Sự phổ quát của nó: tính ưu việt tuyệt đối của nó trong các nghị quyết của Đức Chúa Trời: sự cai trị được tập trung trong đó cho các thời đại sắp đến; tất cả những điều này có trong thư gửi cho tín hữu Êphêsô. Và có một sự đụng chạm của niềm hãnh diện về quyền công dân trong những lời của ông cho người Philip chăng - "Nhưng chúng ta là quốc dân trên trời; từ đó chúng ta cũng trông đợi Cứu Chúa là Chúa Jêsus Christ" (Phil. 3:20)? Rome đã gây ấn tượng của nó trên ông, nhưng trong tất cả các kết nối (chẳng hạn như với đề lao của mình, người lính canh giữ ông và áo giáp của nguời lính), ông đang chuyển đổi tất cả vào các giá trị thuộc linh
Kết cuộc trước mắt là gì? Đó không chỉ là hành trình đến
Mục tiêu thần thượng được nhận thức
Sau đó xem xét con đường dẫn đến sự kết cuộc. Việc Paul tiếp cận
Điều này bắt đầu, sau đó, với một mong
muốn trong trái tim của một con người hoàn toàn vì Chúa.
Hãy nhớ điều đó. Trong tất cả
những gì chúng ta sẽ thấy, điều quan trọng là hãy nhớ rằng điều này áp dụng đối
với một con người hoàn toàn
cho Đức Chúa Trời. Có khát
vọng, mục đích, và kỳ vọng.
Những nỗ lực nhầm lẫn của con người để đạt được mục tiêu
Sau đó, đến các sự khác biệt. Có cuộc khủng hoảng của cuộc thử nghiệm kéo dài ra ở Giê-ru-sa-lem, cuộc khủng hoảng đó khi Phaolô, biết rằng có sự bố trí muốn giết chết ông được thực hiện đối với mạng sống của mình, đột nhiên ông nói, "Tôi kêu nài cùng Caesar". Đó là cuộc khủng hoảng. Bây giờ, Paul xảo quyệt, hay ông bốc đồng? Agrippa sau đó, nói về ông, "người này có thể được trả tự do, nếu ông đã không kháng cáo đến Caesar" (Công 26:32). Chúng ta có thể nói, thật đáng tiếc Paul đã kêu nài! Ông bốc đồng? - Hoặc là ông quỉ quyệt? Ông thấy rằng ngay cả khi ông đã được tự do sau đó, có những người nằm chờ đợi giết mạng sống của mình?
Hơn bốn mươi người đàn ông đã ràng buộc mình
bằng một lời nguyền, nói rằng họ sẽ
không ăn không uống cho đến khi họ giết ông ta. (Cv 23:12). Nhưng Paul có thể
thấy rằng con đường nhanh
nhất đến Rome là kêu nài đến Caesar, và ông sẽ làm cho đế chế La Mã
trả tiền vé tàu cho mình! Tôi không biết, có thể được. Nhưng
cho dù ông đã tạo ra một sai
lầm hay không, cho dù ông hấp tấp hoặc bốc đồng, hoặc -
Tôi có thể sử dụng từ ngữ đó một lần nữa? – Xảo quyệt,
những gì tôi biết là toàn bộ vấn đề này là nằm trong tay của Chúa. Chúng ta có thể tạo ra những sai lầm, chúng
ta có thể bị một sự thúc đẩy, chúng ta có thể hấp tấp, nhưng trái tim của chúng ta hoàn toàn vì Đức Chúa Trời, hoàn toàn
vì Đức Chúa Trời như Phaolô, Chúa có thể chăm sóc sau khi có những sai lầm của chúng ta và cai trị trên các sai lầm ngớ ngẩn của chúng ta
Vâng, đã có các sự khác biệt, bạn thấy, trong cách mà trong đó Phaolô đã đi đến Rome, trong đó ông trông mong sẽ đi. Ông đã thực hiện các kế hoạch của mình, ông đã sắp xếp tiến trình của mình, ông sẽ lên thành Giê-ru-sa-lem để cung phụng các thánh những gì mà đã được giao phó cho ông, và sau đó ông sẽ nói lời chia tay với họ và ra đi trên hành trình đến Rome. Kỳ vọng của ông rất tốt đẹp - nhưng tất cả mọi thứ chuyển biến khác hẳn!
Tối thượng quyền thần thượng cai trị và tể trị
Bây giờ điểm chính là: Hội thánh không tiếp tục, ngay cả huớng về kết cuộc thần thuợng cố định và bổ nhiệm, bởi một tiến trình được bảo vệ. Ngay cả với kết cuộc của Chúa trước mắt, chúng ta không đi theo một con đuờng mà hoàn toàn miễn dịch hoặc với các điểm yếu của chúng ta hoặc với những khó khăn và nghịch cảnh, và những điều đó dường như làm đảo lộn hoàn toàn tất cả các kế hoạch của chúng ta. Toàn bộ tiến trình của chúng ta sẽ luôn luôn được sự tể trị của Chúa: không chỉ cai trị như trong những thứ vô hình, nhưng tể trị trong cáí thấy được. Bạn phải luôn luôn nhớ hai điều này đi song song. Đức Chúa Trời cai trị cái vô hình: tể trị trong các cái thấy được. Trong tiến trình sẽ luôn luôn có rất nhiều phòng dành cho một sự lí luận, như đối với tai nạn bất ngờ, thiên tai, thất bại, bi kịch, gia tăng sự hối tiếc, nghi ngờ và thậm chí lên án. Nếu chúng ta được xử lý, chúng ta có thể nói, "Ồ, đây là một thảm họa, đây là thất bại!”
Điều này là do sai lầm của tôi, và tất cả mọi thứ
là chìm đắm! Nếu Paul được có
loại khác, giống như một số người
trong chúng ta, ông sẽ nói, 'Tôi muốn tôi đã không kháng cáo lên Caesar! Hãy xem những gì khó khăn, tôi đã đưa bản thân mình vào đó! Tôi sẽ xuống đáy biển, và tất cả công việc của tôi kết thúc! Luôn
luôn có chỗ cho điều đó, nếu
chúng ta đựơc xử lý, và do đó
cảm thấy bị lên án bởi vì chúng
ta đã phạm sai lầm. Chúa đã không
bao giờ hành động như vậy với
dân của Ngài mà không có chỗ cho bất cứ điều gì như thế.
Nếu chúng ta muốn nghi ngờ,
chúng ta sẽ có nhiều dịp để nghi ngờ. Nếu chúng ta muốn nói về bi kịch, chúng
ta sẽ có rất nhiều kinh nghiệm bi thảm. Nếu chúng ta đang được xử lý để có được sự lên án, sẽ có rất
nhiều điều đưa vào. Con
đường đến kết cuộc không phải theo cách miễn trừ các nguyên tố nầy hoặc thoát khỏi khả năng của các sự vật để giải thích. Nó sẽ là, trong tất cả và
thông qua tất cả, Đức Chúa Trời
tể trị, và cuối cùng chúng ta sẽ có
thể thốt lên, "và vì vậy chúng tôi đã đến Rome", kết cuộc đạt đến qua rất nhiều
điều như vậy.
Mục tiêu của Đức Chúa Trời không thất
bại bởi các sự yếu nhuợc của con nguời
Bạn cần phải đọc toàn bộ câu chuyện một lần nữa, và lưu ý từng chi tiết trong ánh sáng của những gì tôi đang nói. Thật là một chuyến đi, thật là một cuộc hành trình lạ lùng! Tất cả mọi thứ bị đe dọa với sự hủy diệt hoàn toàn và mất mát biết bao! Nhưng kết cuộc đã đạt được; và Paul, Aristarchus và Luca, đại diện cho Hội thánh, tất cả có ở đó lúc cuối cùng. Họ không tan rã trong bất kỳ cách nào, và Hội thánh, như trong họ, đã được chứng minh cách đầy đủ là đúng. Họ đã đưa ra các lời tuyên bố, họ đã đưa ra cảnh báo, họ đã đưa ra lời hứa và bảo đảm, và họ đã ra lệnh. Những gì họ đã nói lúc đầu thì bị coi thường, nhạo báng, đặt sang một bên. Sau đó, vì bị cưỡng ép, họ đã phải lưu ý, và kết cuộc được chứng minh cách hoàn toàn là đúng. Và không có nghi ngờ gì nữa, Hội thánh sẽ được minh oan về lâu về dài. Chứng cớ của nó sẽ được thành lập và chứng minh là chắc chắn. Lời nói của nó sẽ được biện minh, quyền hạn của nó sẽ được công nhận. Chứng cớ đã được hoàn thành và chức vụ mở rộng phạm vi đến cả vũ trụ từ những gì trông thấy giống như thu hẹp xuống, thông qua các chuỗi tình thế khó khăn và lao tù. Toàn bộ phạm vi của các cõi đời đời, của các từng trời, và của các quốc gia, đã đuợc chức vụ từ nhà tù đó ở Rome đụng đến. Được minh oan, được thành lập, được mở rộng: đó sẽ là sự kết cuộc của con đường cho những người hiệp một với Ngài trong ngai Ngài, mặc dù trải qua con đuờng thường xuyên cung cấp lập truờng cho các lí luận về bi kịch và thảm họa và cho các sự chất vấn thiết thực và sợ hãi vì những sai lầm.
Sự phá vỡ tất cả những gì của con nguời
Nhưng trên con đường đi đến sự mở rộng và biện minh đó, trong khi một bên có vẻ như có rất nhiều điều đang làm sự phản đối và đảo ngược và mâu thuẫn, ở phía bên kia là một trường hợp tước bỏ tất cả các công việc của loài người. Con tàu đã không tan thành miếng vụn, điều nhân tạo được tối thượng quyền của Đức Chúa Trời sử dụng để đạt được các kết cuộc của Ngài, đã được ném đi khi kết cuộc của Ngài trên đuờng thực hiện.
Có rất nhiều thứ được thực hiện bởi con
người và các con người kỉnh kiền ở đó, mà Chúa sử dụng, nhưng chúng sẽ qua đi, ví dụ như địa điểm của cuộc họp, các cơ
cấu, xã hội, tổ chức: chúng được con nguời thực hiện, chúng hữu ích, chúng giúp đỡ huớng về phía kết cuộc của Đức Chúa Trời, nhưng giống như con tàu, chúng chỉ là phuơng tiện dẫn đến kết cuộc. Bạn không nên đặt tất cả đức tin của bạn nơi con tàu, bạn đừng gán các giá trị cuối cùng trên
nơi chốn, phương tiện, công
cụ. Chúng
ta sẽ tìm thấy rằng Chúa đã không giao thác bản thân mình để giữ nguyên vẹn các phương tiện, để nắm giữ các công cụ cho đến đời đời. Đó là Hội
thánh mà Ngài theo đuổi, mà Ngài bảo quản, mà thoát ra và còn sống, và đang đi trên đường, những điều đó sẽ qua đi, chúng sẽ được phá vỡ,
chúng không thể đáp ứng các
tác động đầy đủ của các lực lượng của sự dữ trong cơn bão khủng khiếp
nầy. Các lực lượng của cái ác là quá
nhiều cho bất cứ điều gì được thực hiện bởi con người, nhưng họ không ngang bằng những gì Đức Chúa Trời đã làm: Hội thánh của Ngài sẽ buớc
ra cách đúng đắn.
Hãy cẩn thận rằng bạn không đặt quá nhiều vào
phương tiện của Đức Chúa Trời, dụng cụ của Đức Chúa Trời, con tàu. Hãy giữ đôi
mắt của bạn trên mục tiêu thực sự của Đức Chúa Trời. Khung sườn của những điều đó có thể bị phá vỡ, nhưng các giá trị
thuộc linh của Đức
Chúa Trời sẽ được bảo quản vĩnh viễn.
Chúng ta đừng lo lắng quá nhiều nếu Đức Chúa Trời nhìn thấy đã đến lúc tước bỏ các sự vật. Họ có thể đã phục vụ một mục đích rất tốt và trái tim của chúng
ta, có thể đã được liên kết rất nhiều với chúng, với địa điểm đó, dụng cụ
hữu hiệu đó, nhưng nếu Chúa bắt đầu phá vỡ nó và cất nó khỏi chúng ta, đừng nghĩ rằng tất cả mọi thứ có giá trị đang
xảy ra. Không, đó là các
giá trị thuộc linh mà trái tim của chúng ta phải được đặt trên đó.
Mục tiêu của Đức Chúa Trời-- Một số thành tựu cuối cùng
Cuối cùng Chúa chiến thắng khải hoàn, như chúng ta thấy cách nổi bật trong văn kiện này và khải hoàn trong Hội thánh của Ngài. "Và vì vậy chúng tôi đã đến Rome". Những gì trong một từ ngữ "vì vậy" đó là, và những gì trong "vì vậy" lạ lùng biết bao! Biết bao điều được đóng gói thành từ ngữ đó --"vì vậy"! Đó là một cái gì đó được Chúa đưa vào trái tim, một cái gì đó mà xung quanh đó tất cả các loại kỳ vọng và trí tưởng tượng đã được đan bện vào, tất cả đều hoàn toàn thất vọng, dang dở, đưa đến sự tan rã và thay đổi, nhưng mục đích của Đức Chúa Trời vẫn cứ đứng.
Điều mà Đức Chúa Trời đã đặt vào trái tim mà đã đi qua và đã được tìm thấy vào lúc cuối cùng thì không phải của con người, nhưng của Đức Chúa Trời. Tôi tự hỏi những gì Paul cảm thấy giống như điều
gì khi ông bước vào Rome, nhớ khi ngày
truớc một điều đã đi vào trái tim của ông, và tất cả các tầm nhìn, mong đợi và hi vọng của ông, và tất cả những tư tuởng của ông vượt ra ngoài đến Rome, Tây Ban Nha - và bây giờ đây là những
điều đó đã hành động như thế nào! Và do đó, nó ở với chúng ta:
không phải như chúng ta nghĩ, không phải là chúng ta trông chờ và lên kế hoạch, nhưng
chúng ta đang ở đây! Đó là
điều đáng kể, chúng ta đang ở đây!
Chúng ta có thể chuyển điều đó thành vấn đề rộng lớn của tiến trình con cái Đức Chúa Trời cũng như của Hội thánh. Biết bao nhiêu lần chúng ta nhìn vào cơn bão, nhìn các tình huống, nhìn vào lỗi lầm và những sai lầm của chúng ta, vào những gì các kẻ thù đã gọi là các sai lầm ngớ ngẩn của chúng ta, và đã nói, "Ồ, thật là vô vọng, chúng ta sẽ không bao giờ đến được ở đó! ' Nhưng bất chấp tất cả những gì đã xảy ra, chúng ta vẫn còn tiến tới, mặc dù chúng ta không thể nói rằng chúng ta đã đến. Nó sẽ như khi trái tim của chúng ta khắng khít với Chúa và mục đích đời đời của Ngài, như là của người thân yêu nầy, Paul. Khi chúng ta lên thiên đàng, chúng ta sẽ nói, "Và vì vậy chúng tôi đến thiên đàng! Chúng tôi ở đây !
Chúng ta sẽ nhìn nhau và nói, 'Vâng, anh ơi, bạn không nghĩ rằng bạn sẽ ở đây, nhưng bạn ở đây ! Hãy tin tôi, đó là phần tối thuợng của Đức Chúa Trời, và nếu bất kỳ trách nhiệm nào trên phần của chúng ta có ở đó tất cả, đó là điều chúng ta sẽ có từ linh của người này, vì nguời đó cho biết, "Tôi làm một điều" (Phil. 3:13)—không phải, "Tôi hy
vọng làm ', hoặc' Tôi sẽ phải làm gì khi giai đoạn của cuộc sống hiện tại của
tôi qua đi, khi những năm học đại học của tôi đã kết thúc, không
phải là "ngày mai”, không
phải là 'hiện nay’, không phải
khi ‘tôi đuợc đào tạo xong'. Không,
"Tôi làm một điều", tôi đang làm nó ngay bây giờ. Nếu chúng ta
giống như vậy, chúng ta có thể trông
mong tối thượng quyền của Đức
Chúa Trời, mà có thể làm đảo lộn các
kế hoạch của chúng ta và thay đổi các mong đợi của chúng ta, nhưng chúng ta sẽ có ở đó, và thiên đường sẽ chiến thắng khi tiếp nhận chúng
ta ở đó.
T.A.
Sparks --1951