" Hầu cho tôi được biết
Ngài và quyền năng của sự sống lại của Ngài, và được dự phần trong sự khổ sở
của Ngài mà đồng hoá theo sự chết của Ngài "
(Phi-líp 3:10).
Có một vài lời trong các tác phẩm của ông tiết lộ ông đã giao thác
cho Chúa Giê-su như thế nào. Toàn bộ bối cảnh là một sự tuôn đổ tổng kết của
tấm lòng ông cho Đấng mà ông nói đã "bắt" lấy ông, và ông tập trung tất cả vào nửa câu ngắn gọn:
"hầu tôi có thể biết Ngài". Điều ấn tượng về khát vọng này thể hiện thời
điểm mà tại đó nó được thực hiện. Đây là một người đã có một sự mặc khải và
kiến thức
của Chúa Giêsu Christ lớn hơn bất cứ người nào khác vào thời điểm đó. Kiến thức
đó bắt đầu từ thời điểm ông nói, " Đức Chúa Trời vui lòng khải thị Con của
Ngài trong tôi". Sự bắt đầu đã tàn phá ông, và đưa ông vào sa mạc để cố
gắng nắm bắt ý nghĩa của điều đó. Sau đó, ông đã "đã được cất lên đến từng trời thứ ba... nghe những lời
không thể nói, mà người nào cũng không được phép nói ".
Ở giữa, và xung quanh hai kinh nghiệm nầy, có bằng chứng về một kiến thức ngày càng
phát triển đến Đấng Christ. Ở đây, sau tất cả những điều đó, gần cuối đời, ông
kêu la nhiệt tình: " hầu tôi có thể biết Ngài."
Ít nhất chúng ta có thể nói về điều này rằng Đấng Christ trước mắt
là một Đấng Christ thực sự rất lớn, Đấng vượt xa khả năng và hiểu biết lớn nhất
của con người. Điều này đứng trong tương phản lạ thường đối với Đấng Christ hạn
chế theo sự nhận biết và am hiểu của chúng ta! Trong Đấng Christ còn có rất
nhiều điều hơn những gì chúng ta đã từng nhìn thấy! Nhưng chúng ta phải chia
cắt câu nầy của chúng ta. Nó được chia ra bởi lời chính yếu của nó, và có thể
được tuyên bố trong bốn cụm từ.
(1) Niềm đam mê tổng tể
trị: "hầu tôi có thể biết Ngài."
(2) Quyền năng có hiệu lực:
" Quyền năng của sự phục sinh của Ngài."
(3) Nền tảng thiết yếu: "sự tương giao các sự đau khổ của
Ngài."
(4) Nguyên tắc tiệm tiến: "phù hợp với cái chết của Ngài."
Một: Niềm đam mê tổng tể trị: "Hầu tôi có thể biết Ngài."
Dưới đây là một nghiên cứu nhỏ trong những lời nói vừa hữu ích và
cần thiết. Trong ngôn ngữ ban đầu của Tân Ước có hai từ ngữ "biết"
hoặc "kiến thức" hoặc "biết". Họ xuất hiện rất nhiều lần và
kết nối thông qua cả Tân Ước.
Một trong những lời này có ý nghĩa về kiến thức do thông
tin; được nói, đọc, bởi báo cáo. Đó là những kiến thức do nghiên
cứu, quan sát, tìm kiếm, hoặc nói chuyện. Đó là kiến thức về các sự
vật, con người, vv Từ ngữ khác mang ý nghĩa của kinh nghiệm cá nhân, sự quen biết
thân mật và kiến thức bề trong. Đôi khi có một tiếp đầu ngữ ban cho ý nghĩa
của "kiến thức đầy đủ" (epi). Chữ thứ hai của những từ ngữ và ý nghĩa
này là điều mà Paul đang sử dụng và điều dụng ở đây: "Hầu tôi có thể có
hoặc chiếm được nhiều kiến thức về Ngài, đó là kinh nghiệm cá nhân do
quen biết cá nhân, bằng cách sống, trực tiếp quan hệ với Ngài
Điều này loại bỏ tất cả mọi thứ thuộc lĩnh vực của lý thuyết, trí
năng suông, được nghe nói lại. Nó là kết quả và hiệu quả của một hành động của Đức
Thánh Linh bên trong. Đó là lý do tại sao Paul liên kết kiến thức này với "quyền
năng của sự phục sinh của Người, và sự tương giao của sự đau khổ của Ngài".
Đó là kiến thức có quyền năng, do kinh nghiệm sâu sắc sinh ra. Và đây
là kiến thức chân thật, duy nhất về Đấng Christ! Nó được trồng hoặc
truyền vào cách sâu xa trong sự sống bề trong.
HAI: Quyền năng có hiệu lực: " Quyền năng của sự phục sinh của Ngài."
Trong khi có một khía cạnh tương lai của toàn bộ lời tuyên bố, có
nghĩa là, viên mãn trong vinh quang, chúng ta phải hiểu rằng trong mỗi một cụm
từ nầy, Phao-lô đang suy nghĩ về cuộc sống này. Ngay cả trong câu kế tiếp, nơi
ông nói đạt được là "sự phục sinh ngoại hạng từ giữa những người
chết", ông đang suy nghĩ cách chủ yếu về sự dấy lên thuộc linh, hiện tại, về
mặt luân lí ngoại hạng. Ông đã được biết đến một cái gì đó của quyền năng này
rồi. Sự hoán cải của ông là như vậy. Một lần nữa và một lần nữa, trong những gì
ông gọi là "hằng mang sự chết", ông đã được biết đến điều đó. Có lẽ điều
lớn nhất của tất cả những kinh nghiệm của ông là ở Tiểu Á và Lystra (II
Cô-rinh-tô 1:9; Cv 14:19-20).
Quyền năng và sự sống của sự sống lại là kiến thức về Đấng
Christ. Đây là cách chúng ta biết Ngài, và điều này có sẵn cho mọi tín hữu. Đó
là vì sự nhẫn nại, đắc thắng, hoàn thành chức vụ, để duy trì chứng cớ của Chúa
trong thế giới, cho mọi nhu cầu đòi hỏi nó liên quan đến mối lưu tâm và vinh
quang của Đấng Christ. Sự sống dựa trên một cơ sở siêu nhiên. Đó là quyền năng của
sự sống lại của Ngài, phép lạ vĩ đại nhất trong lịch sử.
BA. Nền tảng thiết yếu-- " sự tương giao các sự đau khổ của
Ngài."
Trong kết nối này có một số điều mà chúng ta phải loại ra ngay. Có
những đau khổ của Đấng Christ mà chúng ta không chia sẻ, và không được kêu gọi
để chia sẻ, mặc dù đôi khi có vẻ là một đường hướng rất tốt đẹp và đường hướng mỏng
mảnh giữa chúng.
Chúng ta không chia sẻ những đau khổ chuộc tội của Đấng Christ. Có
một lĩnh vực khổ đau mà chỉ có một mình Ngài gánh lấy. Công việc cứu chuộc con
người chỉ thuộc một mình Ngài, vì chúng ta. Khi Ngài, Đấng không có tội đã trở
nên tội lỗi vì chúng ta, là chỉ có một mình Ngài, ngay cả Đức Chúa Trời bỏ rơi
trong giây phút vĩnh cửu đó, cũng chỉ có Ngài lãnh lấy. Toàn bộ lẽ thật về Thân
vị duy nhất của Ngài treo trên thực tế đó, và toàn bộ hệ thống của sinh tế hoàn
hảo dựa trên đó; Chiên Con không tì vết.
Nhưng khi tất cả mọi sự mà được chấp nhận và được thành lập, có
những đau khổ của Đấng Christ, trong đó chúng ta được tương giao với Ngài. Vì
cớ Ngài, chúng ta cũng có thể bị loài người khinh miệt và từ chối. Chúng ta có
thể bị mất uy tín, bị tẩy chay, bị bách hại, chế giễu, bị tra tấn, và thậm chí
"giết chết", cả hai trong một hành động "chúng tôi bị giết chết cả
ngày" (Rô.8: 36). Phaolô nói về
phần còn lại trong các sự đau khổ của Đấng Christ mà ông đã được giúp đỡ để bù
đắp "vì Thân Thể của Ngài là hội
thánh".
Đây là một khu vực và hệ thống khác của các khổ đau. Paul coi đây
là một vinh dự và một cái gì đó để vui mừng, bởi vì nó đã được làm cho Đấng mà
ông yêu thương sâu sắc. Nhưng ông cũng nhìn thấy sự đau khổ này với Đấng Christ
và vì Đấng Christ, đã cung cấp cơ sở cho ông biết Đấng Christ và quyền năng của
sự sống lại của Ngài. Vị sứ đồ nầy đồng ý rằng chỉ có những người biết mối
thông công này mới thực sự biết Chúa. Chúng ta biết điều đó! Thật là hoàn toàn
hiển nhiên khi hữu ích thực sự trong cách thuộc linh xuất phát từ sự ép nho, và
"những ai đã phải chịu đựng đau khổ nhất thì có nhiều nhất để ban cho".
Không có gì nhân tạo về hoa trái của Đấng Christ.
BỐN- Nguyên tắc tiệm
tiến: "đồng hóa với cái chết của Ngài."
Điều quan trọng trong sự hiểu biết, vị sứ đồ nhận ra rằng ông không nghĩ sự đồng hóa
với cái chết của Đấng Christ như là cứu cánh của tất cả các điều khác. Ý nghĩa
thực sự của ông là ông nên gia tăng sự hiểu biết về Đấng Christ, biết quyền
năng sự sống lại của Ngài và sư tương giao của sự đau khổ của Ngài bằng cách đồng
hóa với sự chết của Ngài. Sự chết của Ngài - -của Đấng Christ-- ở phía sau, một
cái gì đó ngay từ đầu, và lịch sử thuộc linh của người tín đồ là làm việc trở
lại cái chết đó có nghĩa là gì. Nó có nghĩa là sự kết thúc của "người
cũ", bị đóng đinh đối với tâm trí và ý muốn của thế giới và đóng cửa đối
với toàn bộ hệ thống mà không có Đấng Christ làm trung tâm và Đấng Christ chi
phối.
Tất cả những điều này đã được tuyên bố và trình bày trong những lá
thư trước kia của Paul, nhưng nó là một ý nghĩa mà phải được làm cho thiết thực
dần dần và đúng sự thật trong kinh nghiệm thuộc linh. Ý nghĩa cái chết của Đấng
Christ - Paul đã dạy-- là lịch sử bên trong của người tín đồ, và điều này sẽ
tác thành ra-- dần dần-- trong quyền năng phục sinh của Ngài và sự tương giao của
sự đau khổ của Ngài. Do đó, bằng cách phải phù hợp và đồng hóa với sự chết của Ngài, ông sẽ đạt đến
với kiến thức đầy đủ hơn về Ngài và về quyền năng thần thượng. Bao
giờ cũng như vậy.
Niềm đam mê tể trị tất cả mở đường cho quyền năng có hiệu lực, và có thể thực hiện, bởi cơ
sở thiết yếu, thông qua nguyên tắc tiệm tiến phù hợp với sự chết của Ngài.
T. Austin-Sparks