“Môi-se
chép hết mọi lời của Đức Giê-hô-va; rồi dậy sớm, xây một bàn thờ nơi chân núi,
dựng mười hai cây trụ chỉ về mười hai chi phái Y-sơ-ra-ên. 5
Người sai kẻ trai trẻ của dân Y-sơ-ra-ên đi dâng của lễ thiêu và của
lễ thù ân cho Đức Giê-hô-va bằng con bò tơ. 6 Môi-se
lấy phân nửa huyết đựng trong các chậu, còn phân nửa thì rưới trên bàn thờ”
(Xuất 24:4-6)
“Đoạn,
Môi-se và A-rôn, Na-đáp và A-bi-hu cùng bảy mươi trưởng lão Y-sơ-ra-ên đều lên
núi, 10 ngó thấy Đức Chúa Trời của
Y-sơ-ra-ên; dưới chân Ngài có một vật giống bích ngọc trong ngần, khác nào như
sắc trời thanh quang. 11 Ngài chẳng tra tay
vào những người tôn trọng trong vòng dân Y-sơ-ra-ên; nhưng họ ngó thấy Đức Chúa
Trời, thì ăn và uống.12 Đức Giê-hô-va phán
cùng Môi-se rằng: Hãy lên núi, đến cùng ta và ở lại đó; ta sẽ ban cho ngươi
bảng đá, luật pháp và các điều răn của ta đã chép đặng dạy dân sự. 13 Môi-se bèn chờ dậy cùng Giô-suê, kẻ hầu mình,
rồi Môi-se đi lên núi Đức Chúa Trời.” (Xuất 24:9-13)
Tại sao là núi? Vì vậy, thường trong
các chuyển động của Đức Chúa Trời trong Kinh Thánh, sự mặc khải và mục đích đã
được kết nối với những ngọn núi. Đó là với Moses và luật pháp và kiểu mẫu của
đền tạm. Cũng như vậy với Ê-li ở Carmel
và Horeb; với David và địa điểm đền thờ. Cũng với Đấng Christ và bài diễn
thuyết về vương quốc lớn của Ngài, sự biến hình của Ngài, vv Và nó cũng như vậy
với John và tầm nhìn về Giê-ru-sa-lem mới. Đây chỉ là một số ít về các kỷ
nguyên có liên quan núi trong Kinh Thánh. Ý nghĩa của nó là gì? Vì chắc chắn nó
không chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Liệu nó không đại diện cho sự
nâng cao và tầm cao trên trái đất và ảnh hưởng của nó sao?. Nó liên quan đến sự
tách rời (trong linh), trời chống lại đất,
thắng lực hấp dẫn, sự luyện tập - có sự
cân nhắc và quyết định. Bằng một từ ngữ, nó chỉ đến một lĩnh vực và trật tự
khác, một "vương quốc của các tầng trời", mà không thuộc cõi sáng tạo
này. Có một chỗ về tầm nhìn và sự mặc khải thuộc thiên, và nó phải được tiếp
lấy bằng sự "thắt lưng tâm trí" (I Phie. 1:13) thắt lưng và kiên định
vươn ra tiếp cận với Đức Chúa Trời.
Thư
gửi tín đồ Êphêsô là bản đối chiếu của Exodus 24:-25:. Có vị trí ở "trong
các nơi trên trời". Đối tượng được "để anh em có thể biết", vấn
đề là "mục đích đời đời". Ba điều này tương ứng với một vị trí an
toàn, một tầm nhìn được ban cho, một chủ tâm được nắm bắt và thành lập.
Một
nơi như vậy phải được tìm thấy trong cuộc sống của cá nhân tín đồ và của Hội
thánh. Làm mất "núi" của bạn thì cách xa với Chúa và bạn bị mất tầm nhìn và mục
đích chủ đạo của bạn, rồi bạn sẽ bị ràng buộc bởi các diễn biến và các hoạt
động suông trên trái đất. Trái đất là một nơi rất nhỏ so với các tầng trời!
Nhưng hãy nhớ rằng vị trí đó là được "ngồi với với Đấng Christ" trong các nơi trên trời chỉ bằng
đường lối của Bàn Thờ hay Thập giá. Trong Exodus 24: 4-6, chúng ta nhìn thấy
bàn thờ và các giá trị của nó – huyết chi phối tầm cao của ngọn núi. Điều này thiết
lập cách bao hàm vị trí của tất cả mọi sự của Chúa và cho Chúa.
Toàn bộ chuyển động bắt đầu với
việc thờ phượng, câu 1, “Đức Chúa Trời phán cùng Môi-se rằng: Ngươi và A-rôn, Na-đáp,
và A-bi-hu cùng bảy mươi trưởng lão Y-sơ-ra-ên hãy lên cùng Đức Giê-hô-va ở
đằng xa mà lạy”.-- và thờ phượng có nghĩa là không có gì là của con người,
nhưng tất cả là của Chúa, và trở về với Ngài. Nó đem kết quả trong tất cả những
tiến triển thuận lọi hoàn toàn từ Đức Chúa Trời. Trong trường hợp này (Exodus
25) là đền tạm.
Bây giờ, phần lớn cơ đốc nhân Tin lành tin rằng Đền Tạm là một
tiêu biểu của Đấng Christ,
nhưng có một số khiếm khuyết và yếu kém trong niềm tin này. Đối với nhiều
người, nó là một tiêu biểu học đẹp đẽ và hấp dẫn, đầy sự quan tâm và các chân
lý tuyệt vời. Sau đó, và thường là như vậy, chỉ có các khía cạnh cứu chuộc được
tiếp lấy: -những nhân tố hay tính năng đó mà có liên quan với sự cứu chuộc, ví
dụ như sự chuộc tội, sự xưng nghĩa, sự thánh hóa, sự tiếp cận, vv
Sau đó, một lần nữa, nó đã hỗ trợ
một hệ thống trần thế và khách quan về “các trật tự” bên ngoài, nghi lễ, nghi thức,
lễ phục, pháp lệnh, thánh lễ, và “các chức nhiệm”. Tất cả điều này thường có
nghĩa là thiếu mất ý nghĩa cơ bản và tối thượng của sự đại diện này. Nó tự giải
quyết chính nó vào "chân lý" cơ đốc, trật tự và thực hành như là cơ
sở của các sự vật, và điều này-- ít nhất nói rằng-- là không đủ, nó còn có thể
gây hại. Những gì là thực sự trong tâm trí và con mắt của Đức Chúa Trời không
phải là một điều như vậy, không phải là một Đền tạm, một hệ thống, và thậm chí
không phải là một "mô hình" (khuôn mẫu). Sự việc tổng chỉ đạo với Đức
Chúa Trời là một sự mặc khải của Đức Chúa Trời trong Đấng Christ đến một tấm
lòng bởi Thánh Linh, một sự mặc khải về Chúa Giêsu Christ.
Đền tạm chỉ có nghĩa là một tấm
gương của Đấng Christ. Vì vậy, Phaolô nói " chiếu lại sự vinh quang của
Chúa như một cái gương", và, trong văn cảnh tương tự, " Vì Đức Chúa
Trời là Đấng ....cũng đã soi vào lòng chúng tôi, để khiến sự tri thức về vinh
hiển của Đức Chúa Trời ở nơi mặt Jêsus Christ từ chúng ta mà sáng chói ra. "(II
Co6r. 4:6).
Nó
không phải là một vấn đề chúng ta nhìn thấy chân lý cơ đốc, nhưng nhìn thấy Đấng
Christ bởi sự mặc khải của Đức Linh.
Bây giờ thấy Đấng Christ trước tiên,
chớ không thấy Đền tạm trước tiên và sau đó thấy Đấng Christ. Chúng ta sống trong thời của sự mặc khải
đầy đủ, không phải thời đạo của các hình bóng điển hình. Có quá nhiều lỗi lầm
để nhận ra rằng Đền Tạm là có nghĩa dẫn đến sự công nhận sự hiệp một của Đấng
Christ và Hội thánh của Ngài, một
đại diện tập thể của Đấng Christ. Với đa số cơ đốc nhân, cái tập thể gần như không có gì là giá
trị thực tế của nó. Một số lượng to lớn được thực hiện trong sự truyền giáo
nhưng kết quả là không tương xứng ở cả số lượng và phẩm chất.
Một tỷ
lệ lớn phần trăm người di chuyển đến một quyết định "trong một nỗ lực truyền
giáo liên tục, họ không chỉ bỏ mất, nhưng, ít tiếp cận hơn với khải tượng chủ
đạo trước. Mức lượng thuộc linh của đa số người, thậm chí nhiều năm sau đó thì vẫn
rất ít ỏi, họ chỉ trở thành “những người đi nhà thờ'. Tác động của ‘Hội thánh’ trên
thế giới thì cực kỳ thất vọng. Chúng tôi không do dự khi nói rằng tất cả những
điều này là phần lớn, nếu không nói là chủ yếu, là do thất bại khi không thấy
sự khác biệt giữa một hội đoàn, một 'cuộc nhóm họp', địa điểm của một số đơn vị
cơ đốc nhân, ở một bên, và một cơ cấu tập thể sinh động, về một bên khác. Gán
ghép và hữu cơ là hai việc khác nhau. Một được hình thành từ bên ngoài, cái kia
được tạo ra từ bên trong.
Có
quyền năng rất lớn ràng buộc với tầm nhìn như vậy. Không có lực lượng nào khác
trên trái đất có thể đã làm hay đã được thực hiện trong một thời điểm khi Paul
nhìn thấy Đấng Christ và nắm bắt
được những gì Ngài biểu thị. Nó hoàn toàn giải phóng ông khỏi truyền thống, hệ
thống trần thế của tôn giáo, và tất cả những vật bởi cơ nghiệp, đào tạo, và
niềm tin đã từng là mạng sống của ông - "những điều", mà ông nói rằng
"có lợi với tôi" (Phil. 3:7). Khi chúng ta muốn giải thích Paul, và
văn kiện cho ảnh hưởng của ông thông qua hai mươi thế kỷ, chúng ta phải đi đến
"tầm nhìn" của ông. Ông đã nhìn thấy Đấng Christ, và đang khi nhìn thấy Đấng Christ,
ông đã đến chỗ thấy được ý nghĩa và
bản chất của Hội thánh là Thân Thể của Ngài. Một tầm nhìn như vậy đã đánh thức
địa ngục chống lại ông, và chọc tức những định kiến, sự khai trừ, và xung đột tối
đa. Nếu tầm nhìn không thật kinh khủng cách thiết thực như vậy ông đã bị đồng
hóa và ông đã bắt lấy một đường hướng ít trả giá hơn từ lâu. Tuy nhiên, ông
"không thể không vâng lời khải tượng thuộc thiên" (Sứ 26:19), và do
đó đã trở thành câu trả lời cho tất cả các cuộc khủng hoảng trong lịch sử của
Hội thánh.
Tầm
nhìn dành cho tất cả những người có ý nghĩa bận rộn với Đức Chúa Trời. Nhưng
chúng ta thật sự được thử nghiệm cho dù chúng ta làm như vậy. Tầm nhìn là nơi
thu hút tất cả các tính nghiêm trọng của sự do dự, thụ động, thỏa hiệp, sự thờ
ơ, hèn nhát, thiết thực, chính sách, vô tín, yếu ớt, tâm trí hẹp hòi, vv ... đã
được chế phục và chiến thắng theo "sự kêu gọi từ trên cao". Không có
'dây cáp leo núi' hoặc 'chiếc ghế nâng cao’ cho những thái độ đó, nó là một thách
thức, và thường là nghiệp vụ cô đơn.
Tuy
nhiên, để di chuyển tiếp theo trong quyền năng và ảnh hưởng của 'trời mở ra'
thì phải đáp ứng nhu cầu lớn nhất và sâu sắc nhất của dân Chúa liên quan đến
vận mệnh cao cả của họ.
Cơ đốc giáo của các rất nhiều cơ đốc nhân thì
không đủ lớn. Nếu họ không thường xuyên được cung cấp các chất kích thích mạnh
mẽ trong các hình thức của các hội đồng, các cuộc nhóm họp' phục hưng', (và hơn
chín mươi phần trăm những người tham gia chiến dịch phúc âm lớn là những cơ đốc
nhân) 'các cuộc triệu tập', vv, họ rơi rớt, hoặc bỏ đi, là một loại đường lối thật
không có sự sống và hạn chế. Bây giờ tất cả những điều này là một cuộc sống trên
núi giả tạo. Vì vậy, thường xuyên, sau khi một số cuộc triệu tập nhóm họp 'đặc
biệt', hay ‘biến cố', thời gian được gọi là đã ở ' trên núi " và bây giờ
phải đến lúc 'xuống thung lũng’.
Trong
khi có những giá trị chân thực trong việc thu thập dân của Chúa từ xa và gần,
những dịp như vậy không phải là cuộc sống của điều như vậy. Khi Paul ở trong tù,
ông viết hầu hết về “các nơi trên trời”. Những dịp đặc biệt đó có thể cung cấp
cho một ý nghĩa nhân tạo về cuộc sống và
'tầm nhìn', mà tàn phai khi những thời điểm nầy qua đi, đến nỗi chúng ta
sống cho “dịp” tiếp theo. "Tầm nhìn thuộc thiên" của Paul giữ ông ta
đi qua tất cả các kinh nghiệm tối tăm, xám xịt, và bẩn thỉu mà được liên kết
với chức vụ của ông. Có một cái gì đó rất nhiều hơn so với việc được cứu và
tham gia nhiều vào 'công tác cơ đốc’. Nếu không có sự cộng thêm lớn lao này thì
động cơ và động lực thiết yếu là thiếu hụt, và có ít hoặc không có sự mở rộng thuộc
linh cá nhân. Sự ngoại lệ nầy là " tầm nhìn thuộc thiên". Đó là nguồn
cảm thúc của Peter, Paul, John, Stephen, và của nhiều người khác.
Làm thế nào các tiên tri đã có
thể hoàn thành sự phiền muộn của họ, và
trong một số ý nghĩa, sứ mệnh bi thảm và tuyệt vọng nhưng đối với sự quyền năng
của một tầm nhìn do Đức Chúa Trời ban cho? Nhưng, bạn nói, 'họ là tiên tri và
sứ đồ. Chúng tôi chỉ là những người bình thường '. Câu trả lời là Tân Ước gần
như là một toàn thể được Đức Thánh Linh ban cho để cho và để giữ trước mặt toàn
thể Hội thánh mục tiêu to lớn này của "mục đích đời đời", và Paul, dốc
cạn hết tất cả mọi lời so sánh tốt nhất của ngôn ngữ trong chính kết nối này,
thốt nên lời cầu nguyện cho "tất cả các thánh đồ" như vầy:
"xin Đức Chúa Trời của Chúa chúng ta là Jêsus Christ,
là Cha vinh hiển, ban cho anh em tâm linh của sự khôn ngoan và sự khải thị để
thông biết Ngài, 18 lại soi sáng con mắt của
lòng anh em, hầu cho anh em có thể biết được sự hi vọng về ơn kêu gọi của Ngài
là thể nào, sự giàu có về vinh hiển của cơ nghiệp Ngài trong các thánh đồ là
làm sao v.v..”
T. Austin-Sparks