Thi thiên 78:17-19, “Dầu vậy, họ cứ phạm tội cùng Ngài, Phản
nghịch cùng Đấng Chí Cao trong đồng vắng. Trong lòng họ thử Đức Chúa Trời, Mà cầu
xin đồ ăn theo tình dục mình. Họ nói nghịch
cùng Đức Chúa Trời, Mà rằng: Đức Chúa Trời há có thể dọn bàn nơi đồng vắng sao?”.
-
Kể cho con cháu chúng ta,
Việc kỳ thuở trước Chúa Cha đã làm,
Đó là những việc siêu phàm,
Tổ tiên kể lại miên man nhiều đời.
Chúa truyền ta kể không thôi,
Quyền năng, vinh hiển, ân trời cho thông,
Hậu sinh phải hiểu nằm lòng,
Điều Ngài thực hiện tiền nhân ban đầu.
Miệng ta kể lại đời sau,
Những gì Chúa đã khởi đầu hiển vang,
Rồi người truyền lại đàng hoàng,
Cho dòng dõi mới hàng hàng tương lai.
Mọi người phải học điều nầy,
Đặt lòng tin cậy nơi Ngài mà thôi,
Nhớ ghi việc lớn Chúa Trời,
Thực thi lệnh Chúa suốt đời không quên:
-
Loạn thay là Israel,
Cả nhà Gia-cốp nổi lên cứng đầu,
Bao lời hứa nguyện còn đâu,
Bỏ quên Chúa Thánh biết bao nhiêu đời.
Khinh khi luật pháp Ngài rồi,
Bội lời giao ước là lời yêu thương,
Quên nhiều công việc phi thường,
Mà Ngài thi thố khôn lường cân đo.
Tai nàn Ai-cập sờ sờ,
Họ xem tay Chúa bấy giờ mạnh thay,
Dấu kỳ kinh khủng của Ngài,
Giáng trên đất nước miệt mài tối tăm.
Thấy Ngài rẽ biển sóng ầm,
Dân đi qua đó an tâm đến bờ,
Nước dồn thành vách bất ngờ,
Cho dân chạy thoát quân thù theo sau.
Trụ mây dẫn lối nhiệm mầu,
Cũng là bóng mát trên đầu thánh dân,
Đêm ngày che chở ân cần,
Về đêm trụ lửa cho dân thấy đường.
Nước từ Vầng Đá chảy tuôn,
Làm cho đã khát trên đường dân đi,
Nước thành sông sống diệu kỳ,
Chảy theo bên cạnh đường đi lâu dài.
Họ còn chọc giận Ngài hoài,
Không tin tay Chúa đại tài, toàn năng;
Dọn bàn đồng vắng được chăng?
Giữa nơi sa mạc nuôi dân được nào?
Chúa nghe nổi giận dường bao,
Đổ cơn thịnh nộ trên đầu thiên dân,
Phạt dân thánh đến mấy lần,
Biện minh Danh lớn tuyệt luân của Ngài.
-
Chúa liền khiển trách tội nầy,
Khiến cho kinh sợ dẫy đầy trong tâm,
Thứ tha bao sự lỗi lầm,
Ban cho bánh thánh nuôi dân từ trời.
Tay Ngài nuôi dưỡng rộng rời,
Từ kho tàng lớn cao vời khôn so,
Nửa đêm ra lệnh gió to,
Đổ ra kho báu quá no, quá đầy.
Ma-na mưa xuống sớm mai,
Như viên ngò trắng, sắc tày trân châu,
Rơi trên sa mạc dồi dào,
Thức ăn thiên sứ xiết bao nhiệm mầu.
Lằm bằm tiếng thấp, tiếng cao:
“Ma-na ăn mãi còn đâu ngon lành,
Chúng con chán ngán thật tình,
Lòng thèm ăn thịt mà mình đã ăn”.
Chúa liền nổi giận phán rằng:
“Các ngươi sẽ thỏa lòng phàm thèm ăn”.
Ngài sai chim cút từng đàn,
Là là bay liệng xung quanh dân Ngài.
Ngài ban theo khát vọng nầy,
Tánh ham ăn được nhiều ngày hả hê,
Lửa Ngài đốt cháy tư bề,
Giết người nổi loạn thảm thê kinh hồn.
Dân còn sống sót thờ tôn,
Khóc ròng tìm Chúa trong cơn tai nàn,
Dưới cây roi Chúa qui hàng,
Sớm quên sợ hãi, lại càng sai ngoa.
Ngài thường sửa trị, thứ tha,
Bàn tay nhân ái thật là khoan nhân,
Quyết tâm dựng nước thiên dân,
Chiếm xong đất hứa trăm phần hiển vang./.
Minh Khải—21-2-2015
(Nguồn: Isaac Watts).