Ê-phê-sô 4:20-21 chép, “Nhưng anh em đã học Đấng Christ thì
chẳng phải như vậy đâu, nếu quả anh em đã nghe Ngài và được dạy dỗ trong Ngài,
y theo lẽ thật trong Jêsus”.
Ngay khi đọc vào bài nầy các bạn có thể vấp phạm tôi vì thấy
Danh của Chúa với một chữ “Jesus’ trơ trọi, như có vẻ bất kính với Chúa. Thật
ra trong bản Kinh thánh gốc ghi là “Jesus” tại đây và nhiều chỗ khác trong Tân
ước cũng chỉ ghi là “Jesus”. Trong Danh “Jesus” hàm chứa Danh “Đức Jehovah Cứu Chúa”, cho nên khi chúng ta kêu cầu, “Ôi
Jesus” thì chúng ta đang kêu “Ôi Đức Jehovah Cứu Chúa”. Các bản dịch thêm chữ Đức
Chúa vào, thì đó là giải nghĩa kinh thánh chứ không phải dịch Kinh thánh.
Lẽ thật, tức là sự thật ở trong con người Jesus là gì mà
chúng ta phải học tập? Lẽ thật chính là Đức Chúa Trời. Trong loài người sa ngã
chỉ có sự hư không (vanity), lẽ giả, sự dối trá, chỉ trong Jesus mới có lẽ thật,
có sự thật.
Sự thật về mối liên hệ của Chúa Jesus với mẹ Ngài là Ma-ri ra
sao? Tôi chưa tìm thấy trong kinh Tân ước có chỗ nào chép Chúa Jesus xưng “con”
với bà Ma-ri, và gọi bà là “ thưa mẹ” hay “mẹ”. Có nhiều bản Kinh thánh dịch
theo cách giải nghĩa ghi, “Jesus nói với bà: thưa mẹ, con có liên quan với mẹ về
việc nầy đâu? Giờ con chưa đến”. Theo nguyên văn câu nầy là, “And Jesus said to
her, what do I have in this that concerns you? My hour has not yet come”. Con
người đã thay đổi chữ “woman” thành chữ “thưa mẹ” là xúc phạm Chúa. Trong cách
nói của người Việt nam, chữ “ i—tôi” có thể đổi là “con” trong ngôi thứ nhất, nhưng chỗ
nầy là sai trật. Vì Chúa là Đức Chúa Trời, không phải là “con” của Ma-ri. Cho nên trong thơ gởi cho hội thánh tôn
thờ Ma ri, Chúa đã biết trước và Ngài tự
xưng mình là, “Ngươi cũng hãy viết cho sứ giả của Hội thánh tại Thi-a-ti-rơ rằng:
'Con Đức Chúa Trời, là Đấng mắt như ngọn lửa, chân như đồng sáng, phán rằng…”
(Khải 2:18). Sự thật là: Jesus là Con Đức Chúa Trời, không phải con của Ma-ri. Bạn có nhận biết Chúa
Jesus và nhận biết người nào khác theo xác thịt như dịch giả Kinh thánh trên
đây chăng? 2 Cor. 5:16.
Luca 2: 48-49, “Khi cha mẹ thấy Ngài thì kinh ngạc quá đỗi,
và mẹ hỏi rằng: “Con ơi, sao con (you) làm cho hai ta thể nầy? Nầy, cha con và
ta đã lo buồn mà tìm con (you).” Jêsus thưa rằng: “Sao cha mẹ (you—ngụ ý là
“ông bà”) tìm tôi? Cha mẹ (ông bà) há chẳng biết tôi cần phải lo việc Cha tôi
sao?”
Các bạn nhìn vào các lời chú thích của tôi trong hai câu Kinh
thánh trên đây, các bạn
có thể chịu thuyết phục rằng Chúa không bao giờ gọi Ma-ri là “mẹ”, và không hề
xưng “con” với bà. Đó là sự thật trong Jesus. Danh Jesus trơ trọi ngụ ý Con Người,
là chính Đức Chúa Trời là thực tại, và thưc tế, là sự thật trong Ngài. Theo quan niệm thiên nhiên, chúng ta nghĩ rằng
ít ra Chúa Jesus cũng
phải hiếu kính với
mẹ, nên họ dám sửa Lời Kinh thánh từ chữ “hỡi đàn bà” ra chữ “thưa mẹ”. Những
ai làm vậy thì đã không thấy sự thật trong Jesus là gì cả.
Con người của Chúa Jesus có tâm
linh, tâm hồn và thân thể vô tội. Linh của Đức Chúa Trời đã hòa trộn trong linh của Chúa Jesus, nhưng
không thành một chất thứ ba. Hai Linh hòa quyện nhau, nhưng vẫn còn được phân
biệt nhau cách rõ
ràng.
Về nhân tánh Chúa Jesus có chép rằng “cho nên lấy làm
phải mà Ngài chịu làm giống như anh em mình trong mọi sự, …Vì chính mình
Ngài đã chịu khổ trong khi bị cám dỗ, nên có thể cứu giúp những kẻ bị cám dỗ vậy”
(Hê 2:17-18)
Là con người nên Ngài cũng bị cám
dỗ như chúng ta chịu, nhưng Ngài không phạm tội. Ngài cũng biết đói, mệt mỏi, khóc lóc, cô đơn. Ngài sống
tùy thuộc vào Đức Chúa Trời nên Ngài để nhiều thì giờ cầu nguyện riêng với
Cha trên núi,,. Ngài từng nói, “Con chẳng có thể tự mình làm gì được, duy làm
điều Con thấy Cha làm; vì hễ điều gì Cha làm, Con cũng làm như vậy’ (Giăng
5:19). Mat 24:36 "Nhưng về ngày và giờ đó chẳng ai biết, đến đỗi thiên sứ
trên trời, hay là Con cũng không, duy Cha biết mà thôi. Nhưng Ngài vẫn có nhiều
cơ hội ngầm tỏ bày chính mình Ngài là Đức Chúa Trời
khi Ngài phán: “Nhưng hầu cho các ngươi biết rằng trên đất Con người có quyền
bính tha các tội lỗi"(Mathio
9:6). Chữ “Con Người” bao gồm cả thần tánh và nhân tánh hòa quyện nhau.
Nhưng về sự chết của Ngài thì có
chép hai câu bày tỏ thần tánh và nhân tánh của Ngài: Mác
14:27 “Jêsus nói cùng môn đồ rằng: “Hết thảy các ngươi đều sẽ vấp phạm; vì có
chép rằng: “Ta sẽ đánh kẻ chăn, thì chiên sẽ tan tác.”Chữ “Ta” đây ám chỉ Đức
Chúa Trời, Cha. Đức Chúa Trời ra lệnh giết Chúa Jesus, vì Ngài là con người.
Nhưng Giăng 10: 18 chép, “Chẳng ai cất mạng sống ta đi, nhưng ta (Jesus0 tự bỏ. Ta có quyền bỏ đi, cũng có
quyền lấy lại;”. Là Đức Chúa Trời, Chúa Jesus có quyền phó mạng sống phàm nhân
của mình và có quyền lấy lại. Thỉnh thoảng trong sách công vụ chép cách ngược lại là Đức
Chúa Trời khiến Chúa Jesus sống lại.
Lẽ thật, sự thật của Đức Chúa Trời
ở trong Jesus làm cho các môn đồ đầu tiên, xã hội Do thái giáo, quần chúng ngày
xưa và chúng ta ngày nay rối trí, không thể và rất khó phân biệt đâu là thần
tánh và đâu là nhân tánh trong Chúa Jesus.
Là con người, nên Chúa Jesus
đã thăng thiên về trời theo sự ghi chép của phúc âm Mác và Lu ca, nhưng đồng thời
Ngài cũng là Đức Chúa Trời, nên Ngài không di chuyển, Ngài là Đấng I Am (Hằng Hữu) vẫn đầy dầy
cả vũ trụ, và hiện diện
toàn tại cách đồng thời theo như sự việc không ghi chép về sự thăng thiên của Ngài trong hai sách Mathio và Giăng.
Giăng 3:13 chép, “Chẳng từng có
ai lên trời, trừ ra Đấng từ trời xuống, tức là Con người vẫn ở trên trời”. Đây là một câu
kinh thánh rất khó hiểu, vì chữ “Con Người” nói lên sự hòa quyện của nhân tánh
và thần tánh rồi. Làm sao Con người nầy, có nhân tánh bên trong “vẫn đang ở trên
thiên đàng, trong khi theo cõi thời gian Ngài chưa sống lại và thăng thiên?
Con Người đã sống trên trời trước khi thăng thiên là điều khó hiểu cho tâm trí
thiên nhiên của chúng ta.
Lẽ thật trong Jesus là con người
của Chúa sống tuyệt đối vì Cha, tìm vinh quang của Cha, nhờ sự sống của Cha mà sống, tùy
thuộc vào Cha, không phải Ngài làm hay nói được gì mà Cha ở trong Ngài đã nói
ra và làm ra điều Cha muốn. Mà Cha đó chính là thần tánh của Chúa Jesus. Đức
Chúa Trời Cha đã
lìa bỏ Jesus trên thập tự giá về mặt bên ngoài, nhưng Đức Chúa Trời vẫn hòa quyện
với linh của Jesus bên trong, bất phân li đến đời đời.
Dù chắc chắn chúng ta không ngang
hàng với Chúa
Jesus, nhưng nguyên tắc vận hành của Lẽ thật, của sự thật Đức Chúa Trời trong Jesus cũng phải được vận
hành trong chúng ta y
như vậy.
Các bạn ơi, hãy học tập bí quyết
sống của Chúa Jesus. Hãy để cho Lẽ thật của Ngài hành động trong các bạn. Cuộc
đời Chúa Jesus trên đất là mô hình cho chúng ta bước theo. “Vì Christ cũng đã
chịu khổ cho anh em, để lại cho anh em một gương mẫu, hầu cho anh em noi dấu
chân Ngài” (1 Phiero 2:21).
Nếu không sống được cuộc đời có Lẽ
Thật của Chúa vận hành
trong mình, thì cuộc đời chúng ta chỉ hư không trống rỗng, y như lối sống của
người vô tín, “Vậy, nầy là điều tôi nói và làm chứng trong Chúa rằng, anh em chớ
nên cư xử như người
Ngoại bang nữa, theo sự hư không của tâm chí họ; lòng của họ tối tăm, xa cách sự sống của Đức
Chúa Trời bởi sự ngu muội trong họ do lòng cứng cỏi của họ. Họ đã lì lợm, tự gieo mình vào sự buông tuồng,
ham làm mọi thứ ô uế không hề chán. Nhưng anh em đã học Đấng Christ thì chẳng phải
như vậy đâu, nếu quả anh em đã nghe Ngài
và được dạy dỗ trong Ngài, y theo lẽ thật trong Jêsus.”(Epheso 4: 17-21).
Sự hư không (vanity) hay Sự thật (reality) đang vận hành và
biểu minh trong đời sống của các bạn hôm nay?
Minh Khải—25-5-2015