Kinh văn: Eph 5:1-32.
Trong chương trước, từ Êph 4 chúng ta thấy rằng hội thánh là một Thân
Thể độc nhất, được xây dựng bởi một chức vụ Tân Ước. Để dự phần trong chức vụ xây
dựng nầy chúng ta cần sống cuộc đời đầy dẫy thực tế Đức Chúa Trời và ân điển
của Đức Chúa Trời> Thực tế là Đức Chúa Trời được chúng ta nhận thức trong Con,
còn ân điển là Đức Chúa Trời trong Con như sự vui hưởng của chúng ta. Chúng ta
cần sống cuộc đời của thực tế và ân điển nhờ đó chúng ta có thể xây dựng Thân
Thể Đấng Christ. Để sống một cuộc đời như vậy, chúng ta phải nhận thức rằng qua
báp têm chúng ta đã loại bỏ người cũ của mình, là người đã bị hư hoại theo các
tư dục của sự lừa dối nhân hóa, là chính Satan (Êph 4:22), và chúng ta cũng
phải mặc lấy Người Mới mà đã được sáng tạo theo đúng Đức Chúa Trời trong sự
công nghĩa và thánh khiết của lẽ thật nhân hóa, chính Đức Chúa Trời tam nhất (c
24). Chúng ta cần được đổi mới hằng ngày và liên tục trong linh của tâm trí, là
linh trộn lẫn diệu kỳ mà làm đầy dẫy, chiếm hữu và chỉ đạo tâm trí chúng ta (c 23).
Chúng ta cần ở dưới sự đổi mới nầy hằng ngày và hằng giờ, hầu chúng ta có thể
được biến đổi để làm các nguyên liệu đúng đắn hầu xây dựng Thân Thể Đấng Christ.
Êphêsô 4 cũng bày tỏ rằng chúng ta cần cuộc đời như vậy hầu chúng ta
không còn bước đi trong sự hư không (c 17), chúng ta không nhường chỗ cho ma
quỉ (c 27). Chúng ta sẽ không bao giờ
làm buồn Đức Thánh Linh, Đấng làm đầy dẫy chúng ta và liên tục đóng ấn
chúng ta, làm chúng ta đầy dẫy chính bản chất Đức Chúa Trời và làm chúng ta
mang chính sự giống hệt (biểu diện) của Đấng mà mình yêu và thuộc về (c 30).
Một cuộc đời như vậy luôn sẵn lòng tha thứ kẻ khác, như Đức Chúa Trời Cha trong
Đấng Christ đã tha thứ và quên các quá phạm của chúng ta (c 32). Một cuộc đời
như vậy giúp ta đủ tư cách và khả năng tham dự xây dựng cơ cấu Thân Thể Đấng
Christ.
Sách Êphêsô bày tỏ rằng các kẻ được kêu gọi của Đức Chúa Trời như hội
đồng đều là hội thánh (1:1,22), hội thánh nầy là vương quốc Đức Chúa Trời
(2:12-13, 19), gia dình của Đức Chúa Trời (2:19), và đền thờ Đức Chúa Trời
(2:21), chỗ cư trú của Ngài (2:22). Hơn nữa, hội thánh là Thân Thể Đấng Christ
(1:23; 4:4) và Người Mới (2:15). Cuối cùng, Thân Thể Đấng Christ và Người Mới
trở nên Tân phụ của Đấng Christ (5:25-32). Hội thánh và vương quốc hiển nhiên
không phải là điều có tính hữu cơ. Nhưng gia đình, Thân Thể, người mới, người
vợ, Tân phụ đều có tính hữu cơ. Vì hội thánh là Thân Thể Đấng Christ, cần có sự
sống. Trong Thân Thể sự việc rất quan hệ là sự sống. Khi sự sống ra đi, Thân
Thể bị kết thúc. Vì hội thánh là người mới cần có một thân vị. Một người phải có
một thân vị, và thân vị của Người Mới là Đấng Christ. Hơn nữa để cho hội thánh
làm tân phụ Đấng Christ, cần có tình yêu thương. Về người vợ, tân phụ, điều rất
quan trọng là tình thương yêu. Đấng Christ là tình yêu thương của chúng ta, vì
cớ Ngài là chồng chúng ta. Ngài là sự sống, thân vị, tình yêu thương của chúng
ta.
Mỗi chương của sách Êphêsô tiết lộ huyên nhiệm về Thân Thể Đấng Christ
như cơ cấu của Đức Chúa Trời tam nhất từ một quan điểm đặc biệt. Chương 1 bày
tỏ rằng Thân Thể Đấng Christ là sự xuất phát của sự phân phát Tam vị nhất thể
thần thượng. Chương 2 bày tỏ rằng Thân Thể nầy là một kiệt tác như Người Mới.
Trong chương 3, Phao lô tiết lộ rằng chúng ta được cung cấp các sự phong phú
của Đấng Christ đề làm sự đây đủ của Đức Chúa Trời tam nhất. Trong chương 4 có
một Thân Thể được một chức vụ xây dựng. Trong Êphêsô 5 Phaolô tiếp tục nói thêm
về Thân Thể của Đấng Christ tức quan điểm khác. Nếu chúng ta đọc Êph 5 theo lối
nông cạn, chúng ta không thể thấy quan điểm của nó. Chúng ta phải đào sâu vào
các chiều sâu của lẽ thật được tiết lộ trong chương nầy để thấy thêm đôi điều.
Chương nầy khải thị các con cái sự sáng để chuẩn bị cho tân phụ Đấng Christ.
Con cái sự sáng và tân phụ của Đấng Christ là hai việc quan hệ trong Êphêsô 5.
Được làm con cái sự sáng bước đi trong tình yêu thương và sự sáng là được chuẩn
bị tham dự trong tân phụ Đấng Christ.
BƯỚC ĐI
TRONG TÌNH YÊU THƯƠNG VÀ SỰ SÁNG
Theo Êphêsô 4 chúng ta cần ân điển và lẽ thật cho sự sống hầu chúng ta
đủ tư cách tham dự trong sự xây dựng Thân Thể Đấng Christ. Chương 5 của ÊphêSô
cao cả và sâu nhiệm hơn chương 4. Chương ấy tiếp tục bày tõ rằng chúng ta cần
bước đi trong tình yêu thương và sự sáng (c.2,8). Tình yêu thương là nguồn gốc
của ân điển, sự sáng là nguồn gốc của lẽ thật. Khi tình yêu thương được biểu
hiện, nó trở nên ân điển. Khi sự sáng soi ra, nó trở nên lẽ thật. Đấng Christ
đã từ Đức Chúa Trời đến để biểu hiện Đức Chúa Trời, biểu lộ Đức Chúa Trời. Khi
Đức Chúa Trời được biểu lộ và khải thị trong Chúa Jesus, tình yêu thương trở
nên ân điển và sự sáng của Ngài trở nên lẽ thật. Khi chúng ta tiếp nhận Chúa
Jesus như Cứu Chúa và sự sống mình, cúng ta được đưa vào tương giao với Cha để vui
hưởng Ngài như tình yêu thương và sự sáng. Con là sự biểu hiện của tình yêu
thương, mà đối với chúng ta là ân điển và ân điển này đưa chúng ta đến nguồn
gốc ân điển, đó là Cha như tình yêu thương. Trong phúc âm Giăng có ân điển
(Giăng 1:14) nhưng trong I Giăng có tình yêu thương (I Giăng 4:8-16). Đấng
Christ cũng đã đến để đem chúng ta đến lẽ thật, thực tế khi chúng ta có lẽ
thật, lẽ thật đem chúng ta đến nguồn của lẽ thật, Cha như sự sáng. Jesus Christ đem chúng ta đến cùng Cha, Ngài là tình
yêu thương như nguồn gốc ân điển và là sự sáng như nguồn gốc lẽ thật. Trong
Êphêsô 5 chúng ta là con cái sự sáng, bước đi trong tình yêu thương và sự sáng.
Khi viết thơ Êphêsô, Phao lô cao hơn bất cứ triết gia nào, như Khổng Tử
hay Socrates. Nhiều con người có thể trước tác sách này chăng? Phao lô nhặt các
điều này ở đâu? Nhiều tư liệu được dùng như Thân Thể Đấng Christ, không thể tìm
được trong Cựu ước. Phao lô là người đã được Đức Chúa Trời Tam Nhất chiếm lấy
để trộn lẫn với Ngài. Trong I Cô 7:40, ông nói, “Tôi nghĩ tôi cũng có Linh của
Đức Chúa Trời”…Ông đã sống trong nguyên tắc của sự nhục hóa như một người trời
khi ông viết các điều diệu kỳ trong các thơ tín của mình. Tất cả các điều này
đã được tiết lộ cho ông và đã được ông viết ra và chúng ở trong tay chúng ta.
Nếu đã không có một sách như kinh thánh, chúng ta ở trong sự tối tăm là dường
nào! Nhưng vì chúng ta có sách này, chúng ta ở trong sự sáng là dường nào!
Chúng ta thực sự là con cái sự sáng
-Con cái của sự sáng-
Êph 5:1 chép “anh em hãy trở nên các kẻ bắt chước Đức Chúa Trời như con
cái yêu dấu”. Để sống cuộc đời của tình yêu thương và sự sáng chúng ta phải có
Đấng mà chúng ta có thể bắt chước. Chúng ta có Cha, là tình yêu thương và là sự
sáng. Là con cái của Cha, chúng ta có sự sống và bản chất của Ngài. Con cái là
các kẻ bắt chước Cha cách tự phát. Mọi con cái như một kẻ bắt chước của Đức
Chúa Trời, là bản sao của Cha chúng ta không phải khách lạ đối với Đức Chúa
Trời, cố gắng bắt chước Ngài. Chúng ta là con cái Đức Chúa Trời, sở hữu sự sống
Đức Chúa Trời và vui hưởng bản chất Đức Chúa Trời. Nhờ sự sống thần thượng của
Cha mình, chúng ta có thể làm kẻ bắt chước Ngài.
Chúng ta cũng có Đấng Christ như khuôn mẫu chúng ta. Êph 5:2 chép “hãy
bước đi trong sự yêu thương, cũng như Đấng Đấng Christ đã thương yêu anh em và
phó chính mình vì chúng ta, để làm lễ vật và sinh tế có mùi thơm cho Đức Chúa
Trời”. Lễ vật là của dâng để tương giao với Đức Chúa Trời, còn sinh tế có mùi
thơm là để cứu chuộc khỏi tội lỗi. Đấng Christ đã yêu thương chúng ta (c2,25)
và Đấng Christ chiếu sáng trên ta (c.14). Ngài là khuôn mẫu để chúng ta sống
cuộc đời trong tình yêu thương và trong sự sáng. Tự mình, chúng ta không thể
nào yêu thương kẻ khác như Đấng Christ đã yêu chúng ta. Chúng ta có thể yêu như
Ngài đã yêu vì cớ Ngài là sự sống của chúng ta. Chúng ta có Ngài như là sự sống
và thân vị của mình. Chúng ta có một thân vị trong mình, là Đấng đã yêu chúng
ta, và bây giờ nhờ thân vị này, trong thân vị này và bởi thân vị này chúng ta
có thể yêu thương như Ngài đã yêu thương. Điều này có tính hữu cơ, đôi điều của
sự sống.
Sự sống của con cái sự sáng giúp ta đủ tư các tham dự trong sự sửa soạn
tân phụ của Đấng Christ. Khải 19:7 chép “chúng ta hãy vui mừng hớn hở, hãy tôn
vinh Ngài, vì lễ cưới Chiên Con đã đến, và vợ Ngài đã tự sửa soạn rồi”. Khi lễ
cưới Chiên Con đến, chúng ta, con cái sự sáng, sẽ là tân phụ làm thỏa mãn Đấng
yêu thương chúng ta. Để sẵn sàng, cần có sự chuẩn bị. Cách chuẩn bị mình làm cô
dâu của Đấng Christ là phải làm con cái của sự sáng, tức luôn luôn bước đi và
làm việc trong tình yêu thương và sự sáng như Cứu Chúa chúng ta đã làm. Chúng ta
có thể bắt chước Cha mình, Đức Chúa Trời và tiếp lấy Đấng Christ như khuôn mẫu
mình để bước đi và làm việc trong tình yêu thương và sự sáng
Đã được sáng láng trong Chúa, chúng ta nên bước đi như con cái sự sáng
(Êph 5:8) Đức Chúa Trời là sự sáng, và khi chúng ta ở trong Ngài, chúng ta ở
trong sự sáng. Là các kẻ ở trong sự sáng chúng ta trở nên con cái sự sáng. Câu
15 khuyên chúng ta đừng bước đi như người ngu nhưng như người khôn. Ngu ngoan
là một loại tối tăm. Khi chúng ta bước đi cách ngu dại, chúng ta bước đi trong
sự tối tăm. Khi chúng ta bước khôn ngoan, chúng ta đang đi trong sự sáng. Con
cái sự sáng nên bước đi, không như người ngu nhưng như người khôn, chuộc lấy thì giờ vì ngày, giờ thì tà ác (c.16).
Để mua thì giờ thì phải sống trong hội thánh. Nếu không sống sinh hoạt hội
thánh, chúng ta sẽ lãng phí thì giờ của mình. Trước khi đến sinh hoạt hội
thánh, chúng ta lãng phí thì giờ của mình. Sống ngoài sinh hoạt hội thánh là
làm lãng phí thì giờ mình, do sống trong sự hư không. Anh em nghĩ rằng mình
không có thì giờ cầu nguyện nửa giờ, nhưng nếu điện thoại reo, anh em có thể
nói chuyện bốn mươi phút trong sự hư không của tâm trí mình. Tại sao anh em
không dùng thì giờ này để cầu nguyện cho anh em nào đó mà đã thối lui nhiều
năm, không đến các buổi nhóm. Cầu nguyện cho một anh em như vậy là cứu chuộc
thì giờ mình. Nói chuyện bằng điện thoại trong sự hư không của tâm trí là lãng
phí thì giờ. Thì giờ bay qua, nó không chờ đợi anh em. Anh em phải mua thì giờ
bằng cách cư xử cách khôn ngoan. Tránh nói chuyện không cần thiết qua điện
thoại là mua thì giờ. Mua sắm cũng có thể lãng phí thì giờ. Sống Đấng Christ vì
sinh hoạt hội thánh là cách độc nhất để chuộc thì giờ.
Câu 17: “Cho nên chớ dại dột, nhưng phải hiểu ý chí của Chúa là thế
nào” Lý do chúng ta có thể ngu dại làm lãng phí thì giờ mình do mua sắm không
cần thiết, là vì chúng ta không biết ý chỉ của Chúa. Ý chỉ của Chúa là chúng ta
nên thăm các tội nhân. Tại sao chúng ta không dùng thì giờ sáng, chiều và tối
thứ bảy để đi thăm các tội nhân? Một anh em giữa chúng ta có nói về tập quán
của ông nội anh. Cụ thể là người thợ nướng bánh mì tại nước Đức, làm việc mười
hai giờ một ngày, khởi sự từ bốn giờ sáng. Vào bốn giờ chiều ông nội anh trở về
nhà, tắm rửa thay quần áo, đi thăm viếng dân chúng nói chuyện về Đấng Christ
hầu như mỗi ngày. Điều đó khôn ngoan chăng? Có phải đó là ý chỉ Đức Chúa Trời.
Nếu chúng ta biệt riêng nửa ngày thứ bảy cho Chúa, quên mua sắm, đi ra thăm tội
nhân, ít ra chúng ta có thể đem về chúa hai hay ba người mỗi năm. Trước khi đi
ra, chúng ta cầu nguyện cách hết lòng: “Chúa ôi, tôi tin rằng trong thành phố
này có vài người thân yêu do Chúa chọn lựa trước sáng thế. Song e họ vẫn chưa
được Ngài kêu gọi vì cớ đã không có ai phát tuyên tiếng kêu gọi của Ngài đến
cùng họ. Chúa ôi, hãy sai tôi nói phúc âm cho họ. Chúa ôi, xin ở với tôi” Nếu
một vài thánh đồ làm như vậy, sẽ có sự gia tăng trong hội thánh.
Mấy năm trước, đã có sự nghèo khổ về sự kết quả giữa chúng ta ở nhiều
nơi. Sau khi nghiên cứu sự việc này hơn ba năm, tôi khám phá rằng đường lối tốt
nhất để nắm lấy dân chúng là đi đến cùng họ, thăm họ bằng cách gõ cửa. Thực
hành này bị chống đối vài nơi. Đâu phải là sự tấn công của kẻ thù. Há anh em
không tin rằng ý muốn Chúa là chúng ta phải đi ra hay sao? Chúa Jesus truyền
lệnh chúng ta đi rao giảng phúc âm (Math. 10:6-7); 28:19 Mác 16:15, Ngài lập
khuôn mẫu. Ngài đã không ở trên trời, kêu gọi dân đến cùng Ngài. Ngài đã bước
xuống cùng con người, thậm chí trở nên một người. Ngài hạ mình trong địa vị để
đến xứ Samari gặp một phụ nữ tội lỗi (Giăng 4:1-42) và đến Giê ri cô gặp tội
nhân, Xa chê (Lu 19:1-10) Ngài luôn luôn thăm viếng dân chúng Phierơ, Anhrê,
Giacơ, và Giăng cũng đã bị bắt lấy do Chúa đến thăm họ.
Hai tập thể tà giáo lớn, Mormon và Chứng nhân Đức Giêhôva, cũng thực
hành sự gõ cửa. Chúng ta phải nhận thức rằng Satan luôn luôn cố sức bắt chước
điều Chúa đang làm. Tiếc thay con cái Đức Chúa Trời không đi ra thăm viếng dân
chúng. Thay vào đó, họ ở nhà xem truyền hình, nói chuyện qua điện thoại hay đi
mua sắm. Sau mười năm, nhiều cơ đốc nhân không đem về cùng Chúa một người nào.
Có phải đây là ý chỉ của Chúa chăng? Chúng ta là nhánh cây nho. Chúa muốn mọi
nhánh nho đều có trái “chẳng phải các người đã lựa chọn ta, bèn ta đã lựa chọn
và lập các ngươi, để các ngươi đi mà kết quả và trái các ngươi còn luôn”. Ngài
cảnh cáo chúng ta, là các nhánh, chúng ta sẽ bị cắt bỏ nếu không có kết quả
(Giăng 15:2,5-6) Đây không phải là hư mất nhưng mất sự vui hưởng cây nho phong
phú. Nếu chúng ta có ý bận rộn với Chúa, việc chúng ta vui hưởng Chúa sẽ kết
quả. Tuy nhiên, bông trái ngày nay ở đâu? Chúng ta cần trở lại cùng lời để đọc
ý muốn Chúa là gì về điều này. Nếu anh em đọc được ý muốn Chúa là gì, anh em sẽ
là người đi ra thăm dân chúng.
Êphêsô 5:18 “Đừng say rượu, vì điều ấy là luông tuồng, nhưng hãy đầy
dẫy trong linh”. Mọi điều thế tục làm thỏa mãn chúng ta, giống như rượu. Đi mua
sắm các vật không cần thiết là rượu. Chúng ta không nên say rượu nhưng hãy đầy
dẫy trong linh mình bằng Đức Chúa Trời Tam Nhất phân phát. Ngài đang phân phát
và chúng ta đang uống. Khi chúng ta được đầy dẫy bằng Đức Chúa Trời Tam Nhất
phân phát. Chúng ta đối đáp nhau bằng thi thiên, thánh ca, linh khúc, và chúng
ta đầy sự cảm tạ và ngợi khen (c.19-20) Nhiều người không nhận biết rằng khi đi
ra gõ cửa nhà dân chúng và làm báp têm ai đó, họ sẽ được đầy dẫy theo lối này
câu 21 “thuận phục lẫn nhau trong sự kính sợ Đấng Christ” Là Cứu Chúa chúng ta,
Đấng Christ là Đầu. Vì Ngài Là Đầu, chúng ta học tập thuận phục lẫn nhau. Đừng
làm đầu trên kẻ khác. Nếu tất cả chúng ta đều tiếp lấy Đấng Christ làm Đầu mình
và khuất phục chính mình với Ngài, chúng ta cũng sẽ thuận phục lẫn nhau. Các
người trẻ nên thuận phục người lớn tuổi, và người lớn với người trẻ tuổi. Người
cao tuổi có thể cảm thấy ở trên và cảm thấy rằng người trẻ tuổi nên nghe họ.
Đây không phải là thuận phục lẫn nhau. Đây là chủ trị trên kẻ khác, làm đầu.
Tất cả các anh em cao niên phải học tập thuận phục chính mình với các anh em
trẻ thân ái. Con cái sự sáng bước đi trong tình yêu thương và sự sáng nên chắc
chắn thuận phục lẫn nhau. Người lớn tuổi nên coi rằng họ vẫn thích học đôi điều
từ kẻ trẻ tuổi, vì kẻ trẻ tuổi có thể biết nhiều hơn họ.
Có hàng rào tuổi tác ở trong bất cứ hội nào. Các vị thành niên không
thích ở chung các người trên hai mươi tuổi. Thậm chí giữa các người trẻ vị
thành viên, mười bảy và mười tám tuổi cũng không thích ở chung các em mười ba
hay mười bốn. Có mức độ tiểu học, sơ học và trung học. Nếu chúng ta bị phân rẽ
theo mức độ tuổi tác trong hội thánh, chúng ta thất bại. Chúng ta cần như trẻ
con (Lu 18:17). Kẻ trẻ tuổi không cần sợ người lớn tuổi. Là một người lớn tuổi,
tôi thích sống, nhóm họp và hầu việc chung với các người trẻ tuổi.
--Trở nên tân phụ của Đấng Christ--
Là con cái sự sáng bước đi trong tình yêu thương và sự sáng, chúng ta
sẽ được phân rẽ để làm tân phụ của Đấng Christ. Đấng Christ là đầu Hội thánh
trong quyền bính và là Cứu Chúa của Thân Thể trong tình yêu thương (5:23). Việc
Đấng Christ là đầu là sự việc quyền bính, còn việc Ngài làm Cứu Chúa là sự việc
tình yêu thương. Hội thánh khuất phục Đấng Christ như vợ đối với chồng họ trong
mọi sự (c.24).
Đấng Christ đã yêu hội thánh và phó mình vì hội thánh (c.25) . Vì cớ
Ngài yêu hội thánh, Đấng Christ phó mình vì hội thánh vì mục đích thánh hóa hội
thánh, không chỉ về mặt địa vị nhưng về tâm tính nữa, từ bên ngoài và bên
trong. Ngài thánh hóa chúng ta bằng cách bước vào chúng ta để làm sự sống thánh
hóa và bản chất thánh khiết hầu thấm nhuần chúng ta, tẩy sạch chúng ta mỗi
ngày, thậm chí mỗi lúc bằng sự tắm rửa của nước trong lời (c.20). Trong lời,
trong kinh thánh có nước. Chúng ta biết điều này do kinh nghiệm khi chúng ta
uống nước, nó rửa sạch chúng ta. Mỗi sáng chúng ta cần tắm rửa trong kinh thánh.
Đấng Christ thánh hóa hội thánh hầu Ngài có thể trình diện hội thánh
cho chính mình, không chỉ thánh khiết nhưng cũng vinh diệu để biểu hiện Đức
Chúa Trời (c.27) vinh quang là chính Đức Chúa Trời được biểu hiện. Một hội
thánh thánh khiết phải biểu hiện Đức Chúa Trời Đấng thánh khiết. Một hội thánh
vinh diệu phải tôn vinh Đức Chúa Trời bày tỏ Đức Chúa Trời cho kẻ khác. Christ
sẽ trình diện hội thánh vinh diệu cho chính Ngài, không tì vết, không vết nhăn,
không chi như vậy. Nếp nhăn là dấu hiệu già nua. Không có nếp nhăn là dấu hiệu
trẻ trung. Tì vết tượng trưng vết thương. Chỉ sự sống từ bên trong có thể rửa
sạch các nếp nhăn, tì vết, hay điều gì như vậy. Câu 27 nói rằng hội thánh sẽ
thánh khiết không chỗ chê trách, như châu báu có biểu hiện diễm lệ, không phần
tử ngoại lai nào hay chê trách gì.
Đấng Christ nuôi dưỡng và âu yếm hội thánh như Thân Thể Ngài mà chúng
ta là chi thể (c.29-30) Nuôi dưỡng là cho ăn, còn âu yếm là dưỡng dục bằng tình
yêu thương êm ái và nuôi dưỡng bằng sự chăm sóc êm ái. Khi đứa trẻ ở trong lòng
mẹ, nó được âu yếm. Đứa trẻ hưởng sự dưỡng dục với tình yêu thương êm ái và nuôi
dưỡng bằng sự chăm sóc êm ái. Đấng Christ đang nuôi nấng và âu ếm chúng ta
trong cùng đường lối.
Đấng Christ và hội thánh là một Linh (I Cor 6:17) như chồng và vợ là
một thịt (Êph 5:31). Đấng Christ và hội thánh là một, là một huyền nhiệm lớn
(c.32). Hội thánh xuất phát từ Đấng Christ như Ê va từ A đam mà ra (Sáng
2:21-22). E va là chính sự xuất phát, sự mở
rộng của A đam. Hội thánh có cùng một sự sống và bản chất như Đấng Christ và
trở nên một với Ngài, như Ê va đã trở nên một xác thịt với A Đam, như người đương
đối của ông (Sáng 2:24) có cùng sự sống và bản chất như A đam đã có. Theo sự
sống và bản chất, A đam và Ê va là một cũng y như với Đấng Christ và chúng ta.
Như chúng ta đã thấy, hội thánh như Thân Thể của Đấng Christ, cần Đấng
Christ như sự sống mình, và hội thánh là Người Mới, cần Đấng Christ như thân vị
mình. Hơn nữa tân phụ của Đấng Christ, cần Đấng Christ như tình yêu thương của
nàng trong sự hiệp một của hai người. Hai chỉ có thể trở nên một trong tình yêu
thương. Nếu đã không có tình yêu thương giữa hai, họ không bao giờ là một.
-Tranh đấu vì hội thánh và yêu Đấng Christ trong sự bất hủ-
Chương sáu của Êphêsô bày tỏ rằng chúng ta không chỉ cần tranh đấu vì hội
thánh, nhưng cũng cần yêu Đấng Christ trong sự bất hủ (Êph 6:11-18,24). Trong
đoạn cuối cùng của Êphêsô có tình trạng chiến tranh thuộc linh. Hội thánh không
chỉ phải chiến đấu nhưng cũng phải tranh đấu. Nếu tôi đã không tranh đấu tôi
không tự do để cung phụng anh em. Chúng ta phải tranh đấu vì hội thánh. Là Hội
thánh, chúng ta phải tranh đấu. Chiến đấu sự chiến đấu tốt đẹp (II Tim 4:7).
Chúng ta cũng phải yêu Đấng Christ trong sự bất hủ. Đức Chúa Trời Tam Nhất, sự
phân phối Đức Chúa Trời, và sự xuất phát
của sự phân phối này, là hội thánh, Thân Thể của Đấng Christ, Người Mới và cô
dâu – đều ở trong tình trạng không hư nát. Tất cả các điều khác trong vũ trụ
đều sẽ thối nát. Chúng ta phải chiến đấu vì hội thánh và yêu Đấng Christ trong
sự bất hủ này./.
Witness Lee