Xưa kia thủy tổ dân Israel là
Abraham có quê quán ở thành Ur, đất
Babylon. Ông đã ra khỏi Babylon theo tiếng gọi của Chúa để đến đất Canaan tạo lập
được một dân tộc và quốc gia ở ngoài Babylon, xứ thờ thần tượng. Nhưng vào thế
kỷ thứ tám trước Công nguyên, khi Israel sa ngã, hư hoại, họ đã bị cưỡng bách
trở về Babylon. Sau đó, chỉ có một thiểu số được hồi hương về quê cũ, còn đại
đa số dân Israel vẫn còn tản lạc đến đầu cùng trái đất đến ngày nay.
Vào khoảng năm 1516, Chúa dấy lên
Martin Luther cải chánh hội thánh. Khoảng thời gian đó ông có viết một tác phẩm,
nhan đề “Hội thánh bị lưu đày sang Babylon”. Martin Luther ám chỉ mẫu hội trong
thời đại ông là Babylon tôn giáo.
Sứ đồ Giăng, vào năm 100 S. C.,
nhận được sự khải thị của Chúa nên đã viết rành rẽ về hai Babylon trong sách Khải
thị. Chương 17 ông miêu tả Babylon tôn
giáo, là mẫu hội mà Luther nhận biết, còn trong chương 18 , Giăng phô diễn về
Babylon chính trị kinh tế.
Cám ơn Chúa, sau 500 năm, hậu tự,
bông trái của Martin Luther càng lúc càng sinh sôi nẩy nổ đông vầy trên trái đất
đến hôm nay, trong nhiều hệ phái khác nhau.
Kinh thánh luôn luôn chép các lẽ
thật, cá sự thật hằng hữu theo cách có hai diện. Hội thánh Thi-a-ti-rơ trong Khải
thị chương 2 là hội thánh của dân Babylon, dù dạng bên ngoài rất bội đạo, nhưng
bên trong vẫn có một số tôi tớ Chúa sống trong đó, vì theo thời gian 500 năm
qua, họ cũng được khôi phục phần nào đó có tính tích cực. Nhưng họ chỉ là sự biến
dạng của Babylon, của mẫu hội mà thôi. Nên Chúa vẫn gọi họ là hội thánh.
Chúa đã dùng Martin Luther, John
Nelson Darby, Watchman Nee...v..v..đem thánh đồ ra khỏi Thi-a-ti-rơ.. và sự
khôi phục trong thế kỷ 21 nầy đã đạt đến-- theo lời nhiều người tuyên bố--đã trở
về đúng với hội thánh thời các sứ đồ--mệnh danh là các hội thánh khôi phục
(!?).
Nhưng các bạn ơi, theo sự quan
sát của một số người , chớ không phải chỉ của tôi, --thì các hội thánh hô la
mình là Sự khôi phục, thì thảm thay ngày nay lại đã quay đầu trở lại Babylon, sống
theo nguyên tắc Babylon, mà đa số thánh đồ đã bị bệnh hoang tưởng không hề nhận
biết như vậy, còn các nhà lãnh đạo, dù có thể đã thấy phần nào, nhưng lở leo
lên lưng cọp rồi, nay không đủ khả năng nhảy xuống và xoay chuyển hướng đi của
guồng máy vô cơ được.
Sau đây tôi xin khách quan trình
bày vài triệu chứng, vài dấu hiệu về đoàn dân khôi phục đang quay đầu trở lại
Babylon:
1.
Thống nhất hóa mọi địa phương, các điểm
nhóm để qui hướng vào một quyền lãnh đạo của con người, như phục hồi quyền lực
giáo hoàng lần nữa.
2.
Thánh đồ sống trong bầu không khi bị khủng
bố, theo dõi nên lúc nào họ cũng sợ bị đuổi ra khỏi hội thánh, vì được nhồi
nhét rằng không có chỗ nào khác là hội thánh.
3.
Lấy các khẩu hiệu như “dòng chảy”, “chức
vụ”, “Thân Thể”, “Người Mới hoàn vũ” để làm thước đo, hầu tẩy chay, loại trừ,
không tiếp nhận người khác..
4.
Thánh đồ được đổ đầy tri thức lời Chúa đến
mức siêu đẵng, nhưng không thực hành nỗi, sinh ta phong cách kiêu căng, như dân
Lao-đi-xê. Thánh đồ trở thành Cơ Đốc nhân bonsai, nói lời Chúa, giảng Kinh
thánh như người máy, nói không cần suy nghĩ, không cần quyết định, vì có lệnh
là “không được có ý kiến”.
5.
Biến tín đồ địa phương thành tín đồ của
tổng hội, cứ ngong ngóng đi nhóm hội đồng, chứ không lo xây dựng, gắn kết với
ai tại địa phương mình. Cái mà họ ước mơ và thực hành là “nếp sống Thân thể hữu
cơ” thì thê thảm thay đó chỉ là nếp sống của một tổng hội có tổ chức chăt chẽ.
Tôi viết những lời nầy không nhằm
đã kích hay bôi nhọ cá nhân nào, mà chỉ nói lên sự trăn trở về tình trạng dân
thánh mà đã được Martin Luther giải phóng ra khỏi Babylon, bằng máu, nước mắt,
nhiều lao khổ hi sinh không diễn tả nỗi, nay lại mù mờ quay lại Babylon, là hội
thánh Thi-a-ti-rơ đã được cập nhật của thời đại hôm nay. Đáng tiếc lắm thay!
Minh Khải—24-5-2015