Thứ Tư, 19 tháng 10, 2016

CHÚNG TA LẦM LẦM LẪN KHÔNG HIỂU KINH THÁNH -42-




Lễ Phu-rim-
-
-Exote 4:1-3-Khi Mạc-đô-chê biết được mọi việc xảy ra, ông liền xé áo, quấn vải thô, và rắc tro lên đầu. Ông đi ra giữa thành, lớn tiếng than khóc đắng cay.  Ông dừng lại ngay trước cổng cung điện, vì không ai quấn vải thô được phép vào cổng.  Trong khắp các tỉnh, nơi nào sắc lệnh vua truyền tới, người Do-thái kêu la thảm thiết, họ kiêng ăn, khóc lóc, thở than. Nhiều người nằm trên vải thô rắc tro.
-Exote 8:15b-17- Thành Su-san reo vang tiếng vui mừng.  Dân Do-thái được ánh sáng, niềm vui rộn rã, và vinh dự.  Trong khắp các tỉnh và khắp các thành, nơi nào chỉ thị và sắc lệnh của vua được ban hành, người Do-thái đều vui mừng rộn rã, thết tiệc và nghỉ lễ. Nhiều người thuộc các dân tộc bản xứ theo đạo Do-thái, vì họ sợ người Do-thái.
-Exote 9:29-32- Hoàng hậu Ê-xơ-tê, con gái A-bi-ha-đin, và Mạc-đô-chê người Do-thái viết thêm một công văn thứ nhì với đầy đủ thẩm quyền xác nhận lễ Phu-rim.  Công văn gửi cho tất cả những người Do-thái khắp một trăm hai mươi bảy tỉnh trong đế quốc vua A-suê-ru, chúc bình an và trung tín,  truyền phải giữ những ngày lễ Phu-rim này theo đúng kỳ hạn, y như Mạc-đô-chê người Do-thái và hoàng hậu Ê-xơ-tê chỉ dạy, và y như họ đã hứa nguyện cho chính họ và dòng dõi họ tuân giữ những ngày kiêng ăn và than khóc.  Lệnh của hoàng hậu Ê-xơ-tê xác định những vấn đề này và về lễ Phu-rim được ghi vào sách.

-Giăng 5:1-9 Sau việc đó, đến một kỳ lễ của dân Do-thái, Jêsus lên Giê-ru-sa-lem.Vả, tại Giê-ru-sa-lem bên cửa Chiên có một cái ao, tiếng Hê-bơ-rơ gọi là Bết-tết-đa, có năm cửa bao lơn.  Những kẻ đau yếu, mù, què, bại nằm tại đó rất đông, (chờ khi nước động;  vì một thiên sứ thỉnh thoảng giáng xuống trong ao, làm cho nước động. Lúc nước đã động rồi, hễ ai xuống ao trước hết, bất kỳ mắc bịnh hoạn gì, cũng được lành cả.)  Nơi đó có một người bị bịnh đã ba mươi tám năm. Jêsus thấy người nằm, biết rằng đau đã lâu rồi, thì hỏi người rằng: “Ngươi muốn được lành chăng?”  Người bịnh đáp rằng: “Thưa ông, tôi chẳng có người để đem tôi xuống ao trong khi nước động; lúc tôi đi đến thì kẻ khác đã xuống trước tôi rồi.”  Jêsus phán rằng: “Hãy đứng dậy, xách đệm ngươi mà đi.”  Tức thì người ấy được lành, xách đệm mình mà đi.
-Giăng:24-27-Quả thật, quả thật, ta nói cùng các ngươi, ai nghe lời ta mà tin Đấng đã sai ta, thì có sự sống đời đời, không đến sự định tội, song đã vượt khỏi sự chết mà vào sự sống rồi. “Quả thật, quả thật, ta nói cùng các ngươi, giờ sắp đến, mà nay đã đến rồi, kẻ chết sẽ nghe tiếng của Con Đức Chúa Trời, và kẻ nghe ấy sẽ được sống.  Vì như Cha có sự sống trong mình, thì cũng đã ban cho Con có sự sống trong mình vậy;  lại đã ban cho Con quyền bính thi hành sự xét đoán, vì Con là Con người-
-
Trong phúc âm Giăng chương 5 chép “một kỳ lễ của dân Do-thái” tại Jerusalem. Các học giả Kinh thánh đều công nhận đó là Lễ Phu rim mà sách Ê-xơ-tê nói đến.
Trong sách Ê-xơ-tê như chúng ta đều biết, dân Do thái vào thời Ê-xơ-tê bị kẻ ác làm cho sa vào một án lệnh diệt chủng. Đức Chúa Trời đã dùng Mạc-đô-chê giải cứu dân Do thái cách lạ lùng.
Nếu bạn đem những lời nầy : “Quả thật, quả thật, ta nói cùng các ngươi, ai nghe lời ta mà tin Đấng đã sai ta, thì có sự sống đời đời, không đến sự định tội, song đã vượt khỏi sự chết mà vào sự sống rồi. “Quả thật, quả thật, ta nói cùng các ngươi, giờ sắp đến, mà nay đã đến rồi, kẻ chết sẽ nghe tiếng của Con Đức Chúa Trời, và kẻ nghe ấy sẽ được sống.  Vì như Cha có sự sống trong mình, thì cũng đã ban cho Con có sự sống trong mình vậy;  lại đã ban cho Con quyền bính thi hành sự xét đoán, vì Con là Con người-“ --vào sách Ê-xơ-tê, bạn sẽ thấy những lời ấy rất thích hợp.
Vào lúc ấy dân Do thái đang tuyệt vọng khóc lóc, sống dở chết dở y như cảnh ”Những kẻ đau yếu, mù, què, bại nằm tại đó rất đông, Nơi đó có một người bị bịnh đã ba mươi tám năm…”  ---tại Jerusalem vào ngày lễ Phu-rim mà Chúa đến tham dự và thăm viềng họ.
Sứ đồ Giăng đưa cảnh sống dở chết dở của  đoàn người bên ao Bết tết đa để gợi lên cảnh tuyệt vọng, vô phương giải thoát của dân Do thái trước khi Mạc đô chê  chiến thắng.—“người Do-thái kêu la thảm thiết, họ kiêng ăn, khóc lóc, thở than. Nhiều người nằm trên vải thô rắc tro”.
Sứ đồ Giăng ngầm ý cho chúng ta biết rằng Chúa Jesus chính là Mạc-đô-chê lớn hơn  đã đến để cứu tình trạng sống dở chết dở nầy của dân Ngài.
Giăng nói, “giờ sắp đến, mà nay đã đến rồi, kẻ chết sẽ nghe tiếng của Con Đức Chúa Trời, và kẻ nghe ấy sẽ được sống.  Vì như Cha có sự sống trong mình, thì cũng đã ban cho Con có sự sống trong mình vậy;  lại đã ban cho Con quyền bính thi hành sự xét đoán, vì Con là Con người”
Dân Do thái thời Ê-xơ-tê cũng như dân chúng thời Chúa Jesus và cả dân thánh ngày hôm nay cũng đang ở trong mồ mả, hay bại liệt 38 năm, sống dở chết dở, không thể bước đi trong sự đắc thắng vì không có linh lực, vì bị án lệnh sự chết đè nặng lên.
Giăng trích lời Chúa Jesus nói, “ai nghe lời ta mà tin Đấng đã sai ta, thì có sự sống đời đời, không đến sự định tội, song đã vượt khỏi sự chết mà vào sự sống rồi”
Ai tin Chúa, tiếp nhận Ngài,  nhận lãnh sự sống tươi mới của Ngài sẽ không còn bị án lệnh sự chết nào như thời Ê-xơ-tê, mà còn tiếp nhận được sự sống để xách đệm về nhà, bước đi cách đắc thắng-
Có nhiều hội thánh đang bị quyền năng sự chếtt thuộc linh cai trị, nên tín đồ trong đó  bại liệt rất nhiều.
Chúa là Mạc đô chê vĩ đại đã giải phóng chúng ta khỏi tình trạng sống dở chết dở thuộc linh, và ban quyền năng sự sống mới để chúng ta bước đi cách đắc thắng. bạn hãy tiếp xúc Ngài ngay hôm nay.
Minh Khải—19-10-2016