Thứ Hai, 13 tháng 8, 2018

NHỮNG LỜI NÓI OAI NGHI-



Một số từ ngữ oai nghi nhất do môi miệng của Chúa Jêsus nói, được tìm thấy trong Khải Huyền chương một. Chính trong ý muốn của Đức Chúa Trời mà Giăng đã lâm vào sự cô đơn và yên lặng trên đảo Bát-mô, và “vào ngày của Chúa, tôi được Thánh Linh cảm hóa” (1: 9,10). Đức Chúa Trời đã sắp xếp các hoàn cảnh để ông có thể tiếp nhận sự thông đạt vì phúc lợi của dân Ngài, cho đến ngày Chúa Jêsus trở lại  trong vinh quang của Ngài. Tất cả mọi sự được sắp đặt như vậy, tôi tớ được chuẩn bị phục vụ, và phụng vụ đang được chuẩn bị cho tôi tớ, Chúa làm cho sự hiện diện của Ngài được sứ đồ biết đến, người nghe thấy một tiếng lớn, như tiếng kèn, kêu gọi ông chú ý. Sau đó Chúa vinh quang bắt đầu nói:…
1. "Ta là Đấng Đầu Tiên và là Đấng Cuối Cùng" (1:14). Điều đó đã chỉ ra rằng "Ta" được nhấn mạnh. Chính Ngài có trước chúng ta. Ngài là Đấng Đầu Tiên, Ngài trước hết mọi sự. Ngài là Đấng Cuối Cùng. Ngài tổng kết tất cả mọi thứ. Sự bắt đầu và kết thúc của tất cả mọi sự đều ở trong sức mạnh bàn tay toàn năng của Ngài.

2. “Ta là Đấng sống” (1:18). Ngài là Đấng Hằng Sống. Ngài đã có, đang có và sẽ có. Ngài là “Đấng Y Nguyên”. Đấng Y Nguyên  “ngày hôm qua”, trong quá khứ của cõi đời đời và của cõi thời gian; và "hôm nay" trong hiện tại ở giữa tất cả những thay đổi ở đây; và "mãi mãi" trong tương lai, bất cứ điều gì có thể  sẽ có (Hê-bơ-rơ 13: 8). Ngài sống đời đời, là "Đấng y nguyên". Đức tin đã từng vui mừng trong sự bất biến của Ngài. Trải các thời đại “Đức Chúa Trời hằng sống” là nơi nương tựa và sự hân hoan của các thánh đồ Ngài trong mọi khó khăn và nguy hiểm của họ.
3. “Ta đã chết,” (1:18). Ngài trở thành điều mà Ngài chưa từng đến. Theo ý muốn của Ngài, Ngài đã đi vào sự chết. Không ai có thể cất lấy mạng sống của Ngài khỏi Ngài. Ngài đặt chính Ngài xuống và lấy lại lần nữa. (Giăng 10: 17,18). Vì sự vinh hiển của Đức Chúa Cha, Ngài đã trở thành xác thịt, mặc lấy nhân tính thánh thiện, không tì vết trong thân thể được chuẩn bị cho Ngài. Vì sự vinh hiển của Cha Ngài, Ngài phó sự sống tinh khiết của mình trong sinh tế tại thập tự giá của Gô gô tha.
4. “Hiện nay Ta sống đời đời” (1:18). Vinh Quang của Chúa Cha đã có trước tất cả mọi điều khác trong sự im lặng tại khu vườn của Giô-sép. Vinh Quang của Chúa Cha làm cho Con sống lại từ cõi chết. Đấng Thánh không có thể nhìn thấy sự hư nát. Christ sống trong chiến thắng trên mọi kẻ thù. Linh của Đức Chúa Trời thích thú kêu gọi sự chú ý của chúng ta đến Đấng sống lại từ sự chết. Vì vậy, chúng ta đọc, “Christ Jêsus là Đấng đã chết và cũng đã sống lại” (Rô-ma 8:34). Nạn nhân của thập tự giá bây giờ là Đấng Chiến Thắng trên ngai vàng.
5. "Amen, cầm chìa khóa của Sự chết và Âm phủ" (1:18) "Đáng A-men" của sự khẳng định và xác nhận trang trọng phải được quan sát. Những lời long trọng của Ngài được cân nhắc và lưu tâm. Như chúng ta đã thấy, Ngài sống mãi mãi, và như vậy Ngài có “các chìa khóa của sự chết và âm phủ”. “Dù sự chết, sự sống” đều không tách rời người tín đồ khỏi tình yêu của Ngài (Rô-ma 8:38). Mọi quyền năng đều là của Ngài, trên trời và đất, cho dù trên mồ mả, hay trong vùng các linh hồn qua đời ở. Ngài mở ra hoặc đóng cửa theo ý muốn của mình, và chẳng bao lâu Ngài sẽ thực thi quyền năng của mình trong sự phục sinh cho tất cả tín đồ của Ngài.
Theo quan điểm về điều mà ông đã thấy những vinh quang cá nhân, chính thức và đạo đức của Con Người, nên sứ đồ phải viết ra cuốn sách “Khải thị của Jesus Christ”. Và vì thế sự khải thị đó nên ở với tất cả các đầy tớ của Ngài. Với sự tôn kính và kính sợ kỉnh kiền, họ nên trình bày những điều mà họ đã nhận thức cách thuộc linh, liên quan đến Con Người và Con của Đức Chúa Trời. Ngài là Trung tâm của câu chuyện phúc âm, Trung tâm của những tư tưởng và mục đích của Đức Chúa Trời.
Chẳng bao lâu Ngài sẽ đến, là “Vua các vua và Chúa các chúa” (Khải huyền 17:14), và tất cả đều khuất phục chính Ngài. Trong khi đó chúng ta được gọi đến “vương quốc và sự nhẫn nại” của Ngài (Khải huyền 1: 9) và chờ đợi vương quốc và vinh quang của Ngài khi Ngài trở lại để đòi lại cơ nghiệp của mình. Chúng ta có thể trung thành và trung thực với Ngài trong thời gian tạm thời, với cuộc sống và môi miệng, làm chứng ​​sự uy nghi và lòng thương xót của Ngài, và loan báo sự cứu rỗi của Ngài xa và rộng.