“Vì con mắt của Đức Giê-hô-va soi xét khắp trái
đất, đặng giúp sức cho kẻ nào có lòng trọn thành đối với Ngài” (2 Sử kí 16: 9 ).
Thần Linh của Chúa đang di chuyển đến khắp nơi trên trái đất tìm một loại người
nào đó - người có tấm lòng hoàn hảo đối với Đức Chúa Trời. Bất cứ khi nào Đức
Thánh Linh tìm thấy một người như vậy, Đức Chúa Trời vui mừng bày tỏ chính Ngài
cách mạnh mẽ cho người, ban cho một sự biểu lộ
mở ra về quyền năng và sự phê duyệt của Ngài trong đời sống và chức vụ của
người đó. Ngài đang chờ đợi để chuyển động
cách công khai trong quyền lực và trong phước lành.
--Một tấm lòng hoàn hảo hướng về Chúa
Hai người trong Kinh Thánh mà người ta nói rằng
họ có một tấm lòng như vậy là Áp-ra-ham và Gióp. Trong Sáng thế ký 17:1, chúng
ta thấy thách thức này được trình bày cho Áp-ra-ham: “Khi Áp-ram được chín mươi
chín tuổi, thì Đức Giê-hô-va hiện đến cùng người và phán rằng: Ta là Đức Chúa
Trời toàn năng; ngươi hãy đi ở trước mặt ta làm một người trọn vẹn (hoàn hảo)” .
Bây giờ Áp-ra-ham đã đồng đi với Đức Chúa Trời
trong hai mươi bốn năm; lời kêu gọi của Đức Chúa Trời đến với Áp-ra-ham khi ông
được bảy mươi lăm tuổi. Nhưng lúc nầy ông đã đạt đến đỉnh điểm của sự phát triển
thuộc linh của mình - nơi mà Đức Chúa Trời sẽ hoàn thành trong một cách vinh
quang và cách tuyệt vời những lời hứa mà Ngài
đã kéo Áp-ra-ham ra khỏi U-rơ của Canh-đê nhiều năm trước đây. Áp-ra-ham
đã phải đương đầu với một thử thách mới từ Đức Chúa Trời.
Quả thực, Đức Chúa Trời đã phán, “Từ bây giờ trở
đi, mắt Ta sẽ theo dõi con một cách rất đặc biệt. Ta sẽ xem mọi động thái con thực
hiện. Ta sẽ nghe từng lời con nói. Và Ta
yêu cầu con phải làm tất cả những gì đó trong một thái độ
của sự vâng lời hoàn hảo, đức tin và sự cam kết đối với Ta”.
Áp-ra-ham là cha của tất cả những người tin (Rôma
4: 11–12). Nói cách khác, cuộc sống và đức tin của ông là một khuôn mẫu cho tất
cả các tín hữu. Tôi tin rằng yêu cầu của Đức Chúa Trời đối với mỗi người chúng
ta được nói trong những lời đó với Áp-ra-ham, “hãy đi ở trước mặt ta làm một
người trọn vẹn (hoàn hảo”. Chúng ta đều đến thời điểm kết thúc mục đích của Đức
Chúa Trời cho các thời đại.
Và thông điệp của Đức Chúa Trời cho mỗi người sẽ
chiếm được vị trí của nó trong những gì Đức Chúa Trời đang làm là, “Hãy đi ở trước
mặt ta làm một người trọn vẹn (hoàn hảo”.
Trong sách Gióp, chúng ta khám phá ra một người
khác có tấm lòng hoàn hảo đối với Đức Chúa Trời. Bạn bè của Gióp không nói quá
cao về ông ta, nhưng tôi quan tâm hơn đến những gì Chúa nói về Gióp với sa-tan:
“Ngươi có nhìn thấy Gióp, tôi tớ của ta chăng; nơi trái đất chẳng có người nào
giống như nó, vốn trọn vẹn và ngay thẳng, kính sợ Đức Chúa Trời, và lánh khỏi
điều ác?” (Gióp 1: 8).
Do đó chúng ta có thể nói rằng sự hoàn hảo đối
với Đức Chúa Trời bao gồm một thái độ đúng đắn đối với Đức Chúa Trời và một
thái độ đúng đắn đối với cái ác. Không có sự trung lập trong sự hoàn hảo đối với
Đức Chúa Trời. Bạn không thỏa hiệp với bất cứ điều gì không thích hợp với Ngài;
bạn hoàn toàn cam kết vâng lời — bất kể giá nào. Và được nhắc nhở, cần trả giá một
cái gì đó để được Đức Chúa Trời chấp thuận!
Nếu chúng ta đọc sách Các Vua và Sử kí, chúng ta thấy rằng các vị
vua đã được định giá cao hay thấp đều vì tấm lòngcủa họ có hoàn hảo với Đức
Chúa Trời hay không. Thí dụ A-sa, Giô-sa-phát, Ê-xê-chia, và những người khác,
người ta nói rằng họ có một tấm lòng hoàn hảo đối với Đức Chúa Trời. Nhưng gương
mẫu tuyệt vời của một người có tấm lòng hoàn hảo đối với Chúa là Đa-vít. Ông là
thanh đo lường mà các vị vua khác theo đó mà được đánh giá. Hãy nhớ rằng chúng
ta không nói về một tấm lòng hoàn hảo suông, nhưng một tấm lòng hoàn hảo đối với
Đức Chúa Trời.
Đa-vít không phải lúc nào cũng hoàn hảo về đạo đức. Như
bạn đã biết, ông ta phạm tội ngoại tình. Mặc dù Kinh Thánh không bỏ qua tội ngoại
tình, nhưng ở đây nó không có nói về sự hoàn hảo đạo đức; đúng hơn, nó nói về
thái độ của Đa-vít đối với Đức Chúa Trời.
Trong Xuất hành 20: 1–3, chúng ta tìm thấy yêu cầu đầu tiên để có một tấm lòng hoàn
hảo đối với Đức Chúa Trời. “Bấy giờ, Đức Chúa Trời phán mọi lời nầy, rằng: Ta là Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi, đã rút
ngươi ra khỏi xứ Ê-díp-tô, là nhà nô lệ. Trước mặt ta, ngươi chớ có các thần
khác”. Hoàn hảo đối với Đức Chúa Trời nghĩa là người ta không có các vị thần
khác trước mặt Ngài.
Vấn đề thực sự cho Đa-vít, và đối với chúng ta,
là “Đức Chúa Trời của bạn là ai?” Cùng câu hỏi cơ bản này, “Đức Chúa Trời của bạn
là ai?” được Môi-se một lần nữa đặt trước Israel trong Phục truyền Luật lệ kí, ngay trước khi
họ bước vào miền đất hứa. Câu trả lời của họ xác định số phận cuộc sống của họ. Sau đó, khi
Đức Thánh Linh giáng xuống Y-sơ-ra-ên vì của lể của Êli trên núi Cạt-mên, tất cả
những gì họ cần nói là, “Giê-hô-va là Đức Chúa Trời! Giê-hô-va là Đức Chúa Trời!”
(1 Vua 18:39). Khi bạn có thể nói điều đó — bạn có thể có nan đề, phạm sai lầm,
hoặc thậm chí phạm tội — nhưng bạn sẽ xuất hiện trên đỉnh núi.
Điều này đưa chúng ta đến điểm đánh giá cá nhân
đối với câu hỏi cơ bản này. Chúng ta phải tự hỏi: “Làm thế nào để chúng ta biết
Đức Chúa Trời mình là ai?” Trong Sáng thế
ký 31, Gia-cốp, nói chuyện với La-ban, nói, “cậu lại còn thay đổi mười lần công
giá tôi” .Nhưng Đức Chúa Trời không để ông thoát khỏi nó. Ông tiếp tục, “Nếu Đức
Chúa Trời của cha tôi, Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham, là Đấng mà Y-sác kính sợ,
không phù hộ tôi, chắc bây giờ cậu đuổi tôi ra tay không” (câu 42). Hãy chú ý đến
ngôn ngữ— “Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham, là Đấng mà Y-sác kính sợ”. Gia-cốp sử dụng
bản mô tả “Đấng Đáng Sợ của Y-sác” (The Fear of Isaac) khi ông nói về Đức Chúa
Trời của Y-sác. Cho nên theo đó, bất cứ
điều gì bạn sợ đều là thần của bạn!
Một số người làm cho bịnh ung thư trở thành thần của họ. Họ sợ bệnh ung thư đến
nỗi họ sợ nó hơn là họ sợ Đức Chúa Trời .Tương tự như vậy, những người đi sâu
vào ma thuật, bói toán và tà thuật , phục dưới sự ách nô lệ ghê tởm khủng khiếp
đến nỗi sợ hãi những quyền năng này của sa tan và chúng trở thành thần của họ.
Tôi muốn bạn không sợ gì ngoài Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham, Y-sác và Gia-cốp! Nếu
một người thực sự kính sợ Đức Chúa Trời ,
đó là tất cả những gì anh ta cần phải lo sợ trong cuộc sống.
- Xác định sự kính sợ Chúa
Trong việc xác định sự kính sợ Chúa, trước tiên
tôi muốn chỉ ra bốn loại sợ hãi không phải là sự kính sợ của Chúa.
1. Sợ hãi tự nhiên
Trong những tình huống nhất định, sợ hãi là tự
nhiên. Ví dụ, một người đang lái xe dọc theo đường cao tốc và xe anh ta bị nổ lốp. Chiếc xe rẽ ra khỏi con đường vào một
mương. Đó là một phản ứng tự nhiên để trải nghiệm sự sợ hãi trong tình huống
này. Nó không phải là sự sợ hãi của Chúa, nhưng nó không phải là điều xấu xa.
Trên thực tế, loại sợ hãi này là bảo vệ. Sợ hãi và đau đớn là hai thiết bị mà Đức
Chúa Trời đã đặt trong con người để bảo vệ anh ta. Nếu bạn đặt bàn tay của bạn
vào nước nóng, nỗi đau mà bạn cảm thấy khiến bạn rút ra. Nếu không có đau, bàn
tay của bạn sẽ bị nước làm phỏng nặng. Vì vậy, có một nỗi đau tự nhiên và có một
nỗi sợ hãi tự nhiên là cơ chế bảo vệ của Đức Chúa Trời.
2. Sợ hãi ma quỷ
2 Ti-mô-thê 1: 7 nói, “ Vì Đức Chúa Trời chẳng
ban cho chúng ta tâm linh nhát sợ, bèn là tâm linh mạnh dạn, thương yêu, dè giữ”
. Dấu hiệu của tâm linh đó được ghi
trong 1 Giăng 4:18, “Vì sự sợ hãi hàm có sự hình phạt” . Con quỷ sợ hải gây đau
khổ; sự sợ hãi của Chúa không làm đau khổ.
3. Sợ Hãi Tôn Giáo
Loại sợ hãi này là một loại được con người dạy dỗ.
Ê-sai 29:13 nói, “ Chúa có phán rằng: Vì dân nầy chỉ lấy miệng tới gần ta, lấy
môi miếng tôn ta, mà lòng chúng nó thì cách xa ta lắm; sự chúng nó kính sợ ta
chẳng qua là điều răn của loài người, bởi loài người dạy cho”.Tôi đã có loại sợ
hãi đó trong nhiều năm. Đó là một loại sợ hãi quen thuộc đối với hầu hết chúng
ta, những người đã lớn lên trong các hội thánh. Đó là nỗi sợ làm điều sai trái
tôn giáo.
Chúng ta được đào tạo để tin rằng một loại hành
vi nào đó phù hợp với hội thánh, và một kiểu khác thì không. Ví dụ, trong nhiều
năm, tôi nghĩ rằng đó là một tội lỗi khi ho hoặc nói to hoặc bày tỏ bất kỳ loại
phấn khích nào trong nhà thờ! Một đặc tính khác của sự sợ hãi theo tôn giáo là
nó tìm cách duy trì nguyên trạng. Chúa Jesus đã khiển trách các nhà lãnh đạo
tôn giáo trong thời của Ngài vì họ từ chối thừa nhận những gì Đức Chúa Trời
đang làm ở giữa họ. Họ sợ những thay đổi kết quả trong hành vi của họ.
4. Sợ Loài Người
Loại sợ hãi này được tìm thấy trong Châm-ngôn
29:25. "Sợ loài người là cái bẫy cho mình; Nhưng ai nhờ cậy Đức Giê-hô-va
được yên ổn vô sự". Chú ý sự tương phản: Nếu bạn sợ con người, bạn không
tin tưởng vào Chúa; nếu bạn tin cậy vào Chúa, bạn không cần phải sợ hãi con người.
"Lo sợ người phàm là một cạm bẫy".
Thường xuyên, các chức sắc đến với tôi và nói,
"Anh ơi, tôi đã chịu phép báp têm trong Thánh Linh. Thậm chí tôi còn có những
ân tứ của Thánh Linh, nhưng bằng cách nào đó tôi bị ràng buộc”. Và tôi trả lời,“
Có lẽ đó là vì bạn sợ con người! Bạn sợ
những gì hội đồng quản trị của bạn sẽ nói; những gì giáo hội của bạn sẽ nghĩ về
bạn.
Phi-e-rơ nói,“Cần phải vâng phục Đức Chúa Trời
hơn là vâng phục người ta” (Công vụ 5:29). Nơi nào cần có một sự lựa chọn rõ
ràng giữa việc tuân theo Đức Chúa Trời và con người, quyết định đã được thực hiện
cho chúng ta trong Lời của Đức Chúa Trời rồi đó.
Chúng ta không có nan đề gì. Theo tôi, ít nhất
năm mươi phần trăm dân của Đức Chúa Trời ngày nay không hoàn toàn tự do bởi vì
họ vẫn bị trói buộc bởi nỗi sợ hãi con người. Chúng ta đã thấy rằng sợ hãi tự
nhiên, sợ hãi ma quỷ, sợ hãi tôn giáo, và nỗi sợ hãi con người là bốn loại sợ hãi không phải là sự
kính sợ của Chúa. –